Bạch Thụy sau một ngày quay phim không tính là mệt mỏi vì hôm nay cậu chỉ có một cảnh quay nối tiếp với cảnh vào buổi sáng lúc khai máy mà thôi, về tới khách sạn cậu cho tiểu Sầm ăn xong thì làm ổ trên giường nhìn chằm chằm số điện thoại của ai đó rối rắm cả buổi. Dự là cậu cảm thấy mình nên thành thật sẽ được khoan hồng nhưng cậu lại sợ mình suy nghĩ nhiều, hiểu sai về tâm tư sớm nắng chiều mưa của kim chủ nhà mình nên không biết có nên chủ động khai báo mọi chuyện về mấy thứ trên mạng với hắn không. Nhưng nếu đợi cho hắn biết rồi đến xử cậu thì...
"Tiểu Sầm, ngươi nói xem người kia là làm sao vậy? Tính tình thật khó hiểu."
Bạch Thụy đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt người đàn ông trên màn hình điện thoại vừa rầu rỉ hỏi tiểu chuột nhỏ đang nằm vểnh bụng bên cạnh gặm hạt cứng một cách cần mẫn. Trên màn hình là bức ảnh bán thân của Khương đại tổng tài chúng ta. Trong hình Khương Sầm mặc một bộ vest đen tràn ngập hương vị cấm dục gần như muốn lan ra tận bên ngoài màn hình khiến người thèm nhỏ dãi. Đây là đại Sầm của chúng ta đưa cho cậu trước khi Bạch Thụy đến thành phố H quay phim. Hắn không chút ẩn ý đưa ý gì mà nói thẳng thừng rằng muốn nhìn trai đẹp thì cứ nhìn hắn, không cho nhìn lung tung. Bạch Thụy mặt mày phải nói là ngờ nghệch nhìn hắn cho đến tận lúc rời khỏi cửa.
Người này không phải rất thích nhắc nhở mối quan hệ của họ là gì hay sao? Sợ cậu được sủng mà kiêu hiểu lầm quan hệ của họ nên mới không ngừng nhắc nhở. Hiện tại hết ghen tuông bậy bạ với người chẳng có liên quan chút nào đến cậu còn như ông chồng cảnh cáo vợ không được lăng nhăng nữa.
Tuy đến Sùng Minh đều không cho rằng họ chỉ là mối quan hệ kim chủ và tình nhân. Bản thân Bạch Thụy càng không xem trọng bản hợp đồng kia dù cậu không phải có ý muốn xây dựng tình cảm với hắn. Tình cảm ấy mà, thuận theo tự nhiên thôi. Nhưng mà tâm tư của người kia cậu lại không đoán được.
Tiểu Sầm nghe cậu hỏi thì ngừng lại động tác nhai nhai của mình, đưa đôi mắt đậu đen ngước lên nhìn cậu. Sau đó nó tỏ vẻ bản thân đã nghĩ rất nghiêm túc, rất trịnh trọng mà lắc đầu một cái, ý tứ chính là: Nó không biết. Nó làm sao mà biết đại ác ma kia nghĩ gì chứ. Nhưng mà nó có thể khẳng định đại ác ma rất để ý chủ nhân của nó. Nó không hiểu tâm tư phức tạp của loài người. Nó còn mới mở linh trí, chỉ có thể thông qua những gì người khác biểu hiện mà phán đoán. Nhưng khó nói người ngoài cuộc tuệ nhãn như đuốc, nó lại đã nhìn đến bản chất như Sùng Minh. Chỉ có hai người trong cuộc vẫn còn hoang mang bởi những nhân tố loạn thất bát tao xen lẫn bên ngoài thôi.
Bạch Thụy cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không có thật trông cậy tiểu Sầm nói được cái gì có giá trị. Bản thân cậu phiền não, để ý cách suy nghĩ của người kia như vậy là vì... Vì sao nhỉ!? Tự nhiên Bạch Thụy ngẩn ra hẳn.
Vì sao nhỉ?
"Chít?"
Tiểu Sầm tự nhiên bị câu hỏi gần như chỉ là lầm bầm nhỏ vụn trong miệng của Bạch Thụy làm cho khó hiểu. Nó lật người nghiêng qua một bên nhìn cậu, vậy mà thấy chủ nhân của nó đầy mặt mê mang thì lại càng khó hiểu hơn. Chủ nhân của nó suốt ngày vô lo vô nghĩ, đã bao giờ có vẻ mặt này chưa nhỉ...
Đúng vậy, Bạch Thụy vô lo vô nghĩ đối với mối quan hệ của mình và Khương Sầm chưa từng có nghĩ sâu xa hơn. Đối với Bạch Thụy, Khương Sầm cho cậu nhìn thấy cơ hội trở về nên ngay từ đầu cậu chỉ cho rằng giữa họ là có qua có lại. Cậu phục vụ hắn, hắn cho cậu thứ cậu muốn, tựa như song tu của tu chân giả thôi.
Vốn dĩ cái chuyện này thường là việc làm giữa hai đạo lữ với nhau, rất ít có trường hợp chỉ là song tu trong sáng chứ chưa nói bên người cậu còn có một đôi song tu đạo lữ suốt ngày ân ân ái ái bất kể thời điểm. Thế nhưng Bạch Thụy tiểu bạch ngọt lại chính là một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, chưa từng chịu ngẫm nghĩ kỹ lại xem nguyên cớ vì đâu cậu dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy. Cho dù là dần dần nhận ra người bên cạnh có lẽ là người quen ở tu chân giới cậu cũng chưa từng có tận tình đi suy nghĩ tình cảm của cậu đối với hắn là cái gì hết. Cậu tự nhiên chấp nhận mọi thứ hắn an bài, rồi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm kiếm lý do cho những chuyện không bình thường chút nào kia.
Nếu không phải bỗng nhiên đụng trúng chuyện của Trác Dịch, Khương Sầm lại gần như thế hiện rằng hắn đang ghen, cậu mới ý thức được trong lúc vô tình bản thân không hề muốn hắn hiểu lầm cậu, bắt đầu lo nghĩ làm sao để không khiến hắn phiền muộn.
Bạch Thụy vô thức vùi nữa mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra hai con mắt đen tròn hỗn độn lúc này lại đầy mê mang chọt đến chọt đi cái mặt của ai đó trên màn hình điện thoại nữa ngày. Cho đến khi tiểu Sầm ở bên cạnh gần như đã muốn vùi vào chăn ngủ rồi cậu mới buồn bực ném cái điện thoại đi, bản thân cũng chui vào chăn ngủ luôn.
Mặc kệ!
Hiện tại cậu xoắn xuýt chuyện này để làm gì chứ. Cậu và hắn vẫn sẽ tiếp tục ở bên nhau trong thời gian dài sắp tới, từ từ rồi cậu sẽ hiểu được thôi.
Quan trọng nhất là Khương Sầm... Không, có lẽ người ta chỉ là tính chiếm hữu cao. Hiện tại hai người họ là quan hệ kim chủ, hắn không muốn người khác nhá nhem đồ của mình nên mới vậy thôi. Sùng Minh cũng từng nói với cậu quan hệ kim chủ quan trọng là kim chủ vui thì tình nhân sẽ sống được tốt. Việc tình nhân cần làm là khiến kim chủ thoải mái. Cậu chỉ là muốn nghiêm chỉnh chấp hành theo hợp đồng thôi. Cậu cũng không muốn khiến hắn không vui, như vậy hắn sẽ không song tu với cậu nữa, thời gian long châu lấp đầy sẽ bị kéo dài ra. Cậu còn chưa biết long châu đầy rồi sẽ có biểu hiện gì nên hiện tại không thể khiến Khương Sầm không vui được. Nên biết rằng hiện tại hắn còn lo ăn lo mặc lo ở cho cậu nữa đó.
Đúng vậy, có lẽ chỉ là vì vậy thôi nên cậu mới bận tâm hắn.
Cho nên... Bạch Thụy cho rằng bản thân đã nghĩ thông suốt tình cảm của hai người, đến đầu cũng không thèm ló ra mà chỉ vươn một cánh tay, lần mò cái điện thoại bị cậu ném đi kéo về trong chăn. Sau đó cậu ở bên trong tạch tạch tạch mấy cái rồi lúc này mới thật sự đem nó đặt qua một bên đi ngủ rồi.
Bên kia Thái Bình Dương Khương Sầm đang có một bữa tiệc đứng xã giao giữa các đối tác làm ăn bỗng nhiên nhận được tin nhắn. Hắn không biết thời điểm nhìn thấy người nhắn tin là tiểu minh tinh nhà mình thì biểu tình trên khuôn mặt hắn dịu đi rõ ràng, khác hẳn cái biểu tình hắn biểu hiện bên ngoài lúc này. Sùng Chinh gần như ngay lập tức đã rõ ràng là ai nhắn tin cho ông chủ của hắn.
Khương Sầm, uống ít rượu thôi. Còn có, không cần để ý mấy tin tức trên mạng. Ngủ ngon.
Câu đầu vừa khiến khóe môi hắn nhếch lên một chút thì đã bị câu sau chọc cho cứng lại. Hắn không thèm quan tâm phía xa đang có nữ đối tác hướng hắn đi tới, bản thân đã lách qua người khác đi thẳng đến phòng nghỉ của mình. Hắn cứ thế mặc kệ nữ đối tác chạy theo đến lồng ngực phập phồng còn bị Sùng Chinh và vệ sĩ của hắn ngăn ở ngoài phòng tức đến nổi giậm chân.
Bản thân hắn ở trong phòng không biết săm soi cái gì nhưng lúc đi ra sắc mặt hắn khó coi thấy rõ.
Mà hắn khó chịu, tự nhiên sẽ không để cho người khác dễ chịu. Sùng Minh đang ở trong chăn ấm nệm êm nữa đêm bị ông chủ chỉ mặt gọi tên kêu ra, mém chút là bị bệnh trầm cảm sau sinh vì hoảng rồi. So với hắn, Sùng Chinh đi cùng Khương Sầm đỡ hơn nhiều. Nhưng anh ta đối với yêu cầu sau khi trở về đến thẳng thành phố H của Khương tổng đầy mặt khó hiểu mấy giây. Có điều sau đó anh ta nhanh chóng hiểu ra căn nguyên hậu quả. Trong lòng lại thầm à lên.
So với họ ai đó vừa mới về nước nhưng lại nhận được tin Khương Sầm đã ra nước ngoài nhất thời khó nói được vẻ mặt là đẹp hay xấu. Nhưng mà cô ta chỉ có thể để nó ở trong lòng, lại ra sức dính ở bên người Phương Thần tìm điểm đột phá. Có điều hành động của cô ta lại khiến cho một người khác đang gấp đến độ xoay vòng càng như bị lửa đốt mông.
Thế mới thấy, ai đó cho dù không có quậy tung lên như ở tu chân giới nhưng chỉ cần một hành động nhỏ thôi đã tạo ra hiệu ứng Domino đáng sợ như vậy đó. Còn bản thân cậu lại ở trong chăn ngủ đến thơm ngọt. Trong khi bao nhiêu người lại vì cậu mà mất ngủ.