Miệng anh ta nói nhưng mắt lại nhìn vào Bạch Thụy cực kỳ nổi bật ở kia.
Không biết có phải nhận được ám chỉ này rồi cũng như vô cùng tán thành hay không mà đám lão nhân lập tức gật đầu, gần như là hưởng ứng ngay lập tức. Đám tân nhân càng không có khả năng nào thốt lên lời dị nghị.
Nhưng ai bắt đầu trước lại không phải Lộc Đàm có thể quyết định được.
Trước khi anh ta lên tiếng thì một nam minh tinh trẻ tuổi chừng hai mươi đứng bên cạnh Kỷ Lâm đã giành trước nói: “Chào anh Lộc Đàm! Chào mọi người! Tôi là Tiêu Hằng. Năm nay mười chín, sinh nhật vừa qua hai tháng lẽ hai ngày. Tôi là diễn viên kiêm ca sĩ của nhóm nhạc V-Boy, vừa mới đóng một vai trong bộ phim của đạo diễn Tưởng Đông.”
“Tôi rất hi vọng thông qua chương trình này làm quen với các vị tiền bối trong ngành, hợp tác vui vẻ. Nếu được học hỏi thêm chút kinh nghiệm trong nghề thì càng tốt.”
Tiêu Hằng biểu hiện tự tin hoàn mỹ vô cùng. Tuy có phần không được lịch sự khi đã giành trước nói nhưng cũng không đáng chê trách. Dù sao chương trình đều không có sắp xếp thứ tự cho họ, mà trận mở màn đầu tiên của Tiêu Hằng lại rất thành công, có thể xem là hoàn mỹ. Bản thân hắn cũng cảm thấy vui vẻ khi đã thu hút được sự chú ý của những vị khách mời đặc biệt kia. Không nói đến trách, mấy người cùng nhau tham gia lần này còn phải ghen tỵ vừa oán hận vì bản thân đã không nhanh mồm nhanh miệng chứ nói.
Bạch Thụy đứng ở một bên trái ngược lại không có nhiều cảm xúc bởi vì chuyện này. Nhưng cậu lại vô tình bắt được một cái ánh nhìn ác ý mang theo hả hê của Tiêu Hằng… Bạch Thụy mí mắt khẽ nhảy, trong lòng có ý tưởng nhưng ngoài mặt lại không có biểu tình gì. Từ đầu chí cuối ánh mắt của cậu đều là hướng trên người Lộc Đàm hạ xuống, biểu hiện điềm tĩnh khác xa những người còn lại. Tuy có phần kiệt ngạo nhưng không thể không nói, so với Tiêu Hằng không ngừng cố gắng thể hiện hòng thu hút sự chú ý của người khác thì Bạch Thụy chưa làm gì đã lấy được ánh mắt của họ, thật sự là khác biệt quá lớn. Nhưng cũng vì vậy mà trong vô hình cậu đã bị mấy người còn lại dè chừng, chẳng hiểu làm sao lại trở thành đối tượng bị nhầm vào sau đó.
Có Tiêu Hằng dẫn đầu, mấy người còn lại không đợi Lộc Đàm nhắc đã dìu dắt nhau giới thiệu bản thân.
Bạch Thụy không muốn tranh với họ, không chút nào gấp gáp đứng một bên chờ.
Nhưng cố tình lại có người muốn giành với cậu.
“Cậu này, chỉ còn có hai người chúng ta thôi. Một lát nữa cậu nói trước đi.”
“…”
Bạch Thụy nhìn mặt Kỷ Lâm có phải mấy giây mới hiểu được cậu ta đang muốn nói gì.
Kỷ Lâm thấy Bạch Thụy mãi vẫn chưa tỏ thái độ thì vẻ mặt dần dần sượng trân lên. Bên trong hắn đã nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm tổ tông của Bạch Thụy rồi, một chút dễ chịu đều không có. Nhất là khi người thứ tư trong sáu người đã nói xong rồi, lập tức ánh nhìn của bọn họ đều dồn cả lên thân hai người. Kỷ Lâm lại càng thêm xấu hổ.
Có điều hắn vẫn là nhanh chóng phản ứng, ngại ngừng nhìn Lộc Đàm ngập ngừng nói: “Tôi thấy cậu ấy có vẻ bò bó, muốn để cho cậu ấy nói trước.”
Mấy người kia có tin lời cậu ta hay không Bạch Thụy không biết. Nhưng cậu không muốn dài dòng, thế là trước khi Lộc Đàm mở miệng cậu đã nói luôn: “Tôi tên Bạch Thụy. Mong được giúp đỡ.”
Nói xong cậu đứng yên ở đó, lưng thẳng như gốc tùng.
Nhưng đám người đang đợi cậu nói tiếp thì theo thời gian, vẻ mặt dần dần kỳ quái lên.
“Này… Hết rồi à?”
Lộc Đàm bị vẻ nghĩa chính liêm từ của Bạch Thụy lôi, trong lòng thiếu điều muốn cười sặc. Bên ngoài hắn ngược lại kéo kéo cơ mặt ngập ngùng hỏi.
Ấy thế mà chỉ đổi đến được một cái ánh mắt lạnh lùng của đối phương.
“Không giới thiệu nhiều hơn một câu đi.”
Lộc Đàm cực kỳ có tố chất cho cậu một cái cười cổ vũ.
Bạch Thụy ngẫm nghĩ một chút trong đầu những bài giới thiệu của đám người kia. Tuy rất không muốn nói vì biết mình chẳng có chiến tích gì tốt, nhưng thấy đối phương yêu cầu, còn một bộ nhất định muốn nghe cậu nói, Bạch Thụy đành xụ mặt nhả thêm một câu. Ừm thì xem như preview cho bộ phim sắp tới đi. Không phải Sùng Minh vẫn hay nói với cậu bộ mặt thật của những chương trình thế này hay sao. Thế là cậu nói: “Sắp tới tôi sẽ tham gia bộ phim mới nhất của đạo diễn Tiêu Tầm, hi vọng được mọi người đón nhận.”
“Ồ!”
Lời này vừa ra đã có tiếng kinh hô của ai đó vang lên.
Nhìn lại mới thấy người đó là Lê Kim Cửu, nữ ảnh đế trông khá là ít nói trong số sáu bị lão nhân. Cô ấy đang dùng ánh mắt tìm tòi soi tới soi lui trên người Bạch Thụy. Đổi lại là nam minh tinh khác đảm bảo sẽ đứng ngồi không yên cho xem. Nhưng chính là Bạch Thụy không giống. Tuy cậu không biết khái niệm công thụ cùng đồng tính giới nhưng cậu lại không có cảm xúc gì với ánh mắt của Lê Kim Cửu dù rằng cô rất đẹp. So với Khương Sầm người kia thì chẳng bằng một phần vạn. Nếu lúc này là Đại Sầm, Bạch Thụy nhất định sẽ không bình chân như vại, mặc cho đối phương nhìn thế đâu. Nhưng cậu không biết, đợi chương trình phát sóng, ánh mắt này của Lê Kim Cửu sẽ mang đến cho cậu chút rắc rối nhỏ khó được sau những ngày đầu bước vào ngành giải trí.
Quan sát đã đời rồi, thấy ai nấy đều nhìn tới Lê Kim Cửu lúc này cực kỳ chuyên nghiệp nở một nụ cười xinh đẹp nhẹ giọng tỏ vẻ: “Đoàn làm phim của Tiêu đạo vừa đăng poster diễn viên cho bộ phim Cổ Nguyệt Ngụy Thủy. Cậu nói cậu là Bạch Thụy, có phải chính là cái người sẽ đóng vai Tô Lạc kia không?”
“Đúng là tôi.”
Bạch Thụy không nghĩ ở đây có người qua cái tên liên tưởng được đến cậu. Nhưng thiết nghĩ cậu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, bị nhận ra là chuyện thường thôi. Đối phương cũng không nói sai cho nên cậu gật đầu.
“Không ngờ Tiêu đạo còn chưa mở máy mà đã có nơi preview tốt như thế này rồi.”
Lộc Đàm vừa nghe đã lập tức trá hình tâng bốc cho chương trình của mình như vậy. Lời này của hắn không khỏi khiến một đám người vô tâm cười ha ha lên. Một số người có tâm thấy đám lão nhân đều cười thì cũng giả bộ cười góp vui, dù rằng trong lòng họ không có hề dễ chịu như vậy. Rất rõ ràng Bạch Thụy không nói đôi ba câu nhưng uy lực kinh người. Cái giới giải trí này tâm ganh ghét rất lớn, Bạch Thụy còn nhìn lạ hoắc, không khó bị người nhằm vào đâu.
“Được rồi, tôi không biết bản thân có nên hối hận vì đã ép cậu nói thêm không nữa. Nhưng cậu không còn muốn nói gì nữa à?”
Lộc Đàm có vẻ vẫn còn không muốn buông tha cho, giống như đặc biệt có nhiệt tình đối với cậu dùng hoài không hết vậy. Nhưng thái độ của hắn rất đúng mực, rõ ràng là bệnh nghề nghiệp tái phát, đến đâu cũng muốn pha trò vậy thôi chứ chẳng có ý gì với Bạch Thụy cả đâu. Lộc Đàm có vẻ đã nhìn ra được người như Bạch Thụy đi tới đâu khẳng định đều không thiếu drama. Thân là một người dẫn chương trình có tiếng, Lộc Đàm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khuấy cho nước đục lên rồi.
Nhưng Bạch Thụy vẫn tiếp tục trưng ra cho hắn vẻ mặt lạnh lùng ngạo kiều cao quý đó, lần này còn thêm chút không kiên nhẫn nữa. Thật tình, không phải cậu không muốn nói, cậu thật sự là không còn gì để nói nữa.
“Thôi được, vậy đến cậu đi.”
Lộc Đàm bị người ghét bỏ khẽ nhún nhún vai, quay qua nhìn Kỷ Lâm.