Sùng Minh bất lực thật sự. Hắn thật không hiểu, tại sao cái tiểu minh tinh nhà hắn có thể tồn tại được trên đời này, còn bám được lên thân người đàn ông hoàng kim độc thân nổi tiếng Hoa quốc kia nữa. Chẳng lẽ là dựa vào khuôn mặt xinh đẹp nam nữ già trẻ đều ăn này sao?
Cũng có lý.
Nghĩ bậy thì nghĩ bậy, thế nhưng hắn vẫn phải ra sức làm quân sư cho Bạch Thụy - Cái tên thiếu niên đến cả số điện thoại của kim chủ cũng không lưu.
Không biết Sùng Minh nói gì với Bạch Thụy, nhưng sự việc này chưa đầy năm phút đã đến tai Khương tổng của chúng ta.
Sùng Chinh nhìn nam nhân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều hại nước hại dân đang ngồi trên ghế xem tài liệu trên tay kia, từ lúc nghe hắn báo cáo tình hình của tiểu minh tinh nào đó, cho đến hiện tại vẫn không có biểu tình gì thì trong lòng khó hiểu không thôi.
Thật sự khó hiểu à.
Từ lúc ký cái hợp đồng kia đến giờ đã trải qua ba tháng, hai tháng không đoái hoài gì đến người ta, lại ở một lần lăn giường mà thực tủy biết vị nên mới bắt đầu chú ý, kêu hắn đi nghe ngóng mỗi ngày. Thế nhưng sao lần nào hắn báo cáo người này đều giống như không quan tâm là sao đây?
Sùng Chinh phiền não vì đoán không được ý quân mà sắp rụng hết tóc rồi.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, chỉ đành ra chủ ý thăm dò tâm tư của Khương tổng chúng ta thôi.
Thế là hắn nói: "Khương tổng, có cần sắp xếp dự án đóng phim cho Bạch thiếu gia không?"
Câu hỏi này thật sự rất xảo diệu. Sùng Chinh vừa hỏi ra đã lập tức nâng cao tinh thần quan sát sắc mặt của Khương đại tổng tài.
Người ngồi trên ghế tổng kia rõ ràng là bị đánh động, rốt cuộc có phản ứng rồi.
Nhưng Sùng Chinh không muốn cái phản ứng như thế này đâu!!!
Đại khái là Khương Sầm ngẩng đầu lên, lấy một ánh mắt cực kỳ bá đạo độc tài mà chực chỉ Sùng Chinh, giọng điệu không chút cảm xúc có thể dọa chết cả tập đoàn Khương thị nhân viên mà đối hắn nói: "Tôi còn tưởng đến tết năm sau anh mới chịu nghĩ đến điều này chứ?"
Khương Sầm có phần nghi ngờ năng lực của tên trợ lý đã theo hắn từ thuở hắn mới vào công ty đảm nhiệm chức tổng giám đốc này quá.
Sùng Chinh bị hắn nhìn như vậy, mém chút là hận không thể lập tức thể hiện năng lực ra cho hắn xem để chứng minh bản thân rồi.
"Khụ... Thật ra tôi đã tìm hiểu xong rồi, chỉ đợi hỏi ngài một tiếng thôi."
Sùng Chinh cười lởi sởi nói, trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh.
Không phải người ta nói nam nhân sau khi được thỏa mãn, được nếm qua thịt sẽ như thần tiên nhuốm bụi trần, dễ đoán hơn hay sao? Cớ gì Khương tổng nhà hắn lại càng ngày càng ác liệt vậy chứ!!!
Khương Sầm mà biết hắn nghĩ vậy, đảm bảo sẽ nói với hắn: Bởi vì một tháng rồi tôi chưa ăn thịt lại chứ sao nữa!!!
Người đàn ông dục cầu bất mãn nào sẽ có sắc mặt tốt với người khác?
Còn là người mới được nếm qua ngon ngọt? Lại khí huyết sung mãn hơn người thường? Đã cấm dục ba mươi hai năm?
Cơ mà khi nghe nói cái tiểu minh tinh mới ra lò nhà hắn đã biết nhớ đến hắn, trong lòng Khương tổng của chúng ta đã tốt hơn rồi. Nếu không Sùng Chinh sẽ còn bị đay nghiến dữ hơn nữa.
"Không cần quá mức, từ dưới lên trên là được rồi."
Có điều Khương Sầm vẫn nhắc nhở Sùng Chinh, trách cho tên này vì lấy lòng hắn mà đẩy tiểu minh tinh của hắn lên đầu sóng ngọn gió ngay từ khi mới vào nghề.
Câu này vừa ra, đèn đỏ trong lòng Sùng Chinh nhấp nháy liên hồi, ngoài mặt lại gật đầu nói đã rõ.
"Sắp tới còn chuyện gì không?"
Khương Sầm hài lòng rồi, đặt tài liệu trong tay xuống vừa hỏi. Lúc này Sùng Chinh mới thấy rõ nãy giờ Khương tổng đang đọc cái gì. Thì ra là đang xem hồ sơ của tiểu minh tinh Bạch Thụy.
Lại nói, Bạch Thụy người này thông tin cá nhân đều là do một tay Sùng Chinh hắn đắp nặn, mỗi ngày bổ sung mà thành. Bạch Thụy mới đầu thật sự là đến cả chứng minh thân phận cũng chẳng có, hoàn toàn giống như từ trong không khí chui ra.
Hắn vẫn còn không quên hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Thụy, ấn tượng thật sự rất khó quên. Bạch Thụy lúc đó toàn thân không một mảnh vải, nằm trên đường cao tốc, chắn ở trước đầu xe khi hắn đang đưa Khương Sầm về từ tiệc rượu. Lúc đó hắn còn nghĩ có phải hắn đã đâm chết người rồi không, dù hắn rõ ràng chẳng có cảm thấy đã đụng phải thứ gì cả.
Mà thứ hắn nhớ mãi không quên là... Bạch Thụy lúc đó một mái tóc kim sắc xinh đẹp nhưng dài đến tận gót chân. Hắn bụng nghĩ, thời buổi này còn có người để mái tóc dài như vậy, màu sắc thì chói mắt... Chân thật như vậy, Sùng Chinh mới đầu còn cho rằng là nhuộm lên, nhưng không...
Mái tóc hiện tại của Bạch Thụy là đã được cắt đi rồi, nếu không cậu vừa xuất hiện thì nhất định sẽ nổi bật trước đám đông lắm.
Sùng Chinh không biết, tóc của Bạch Thụy không phải do cậu cắt đi mà là do cậu biến về. Tóc của tu chân giả không phải muốn cắt là cắt. Tuy hiện tại cậu cái gì cũng không làm được, đến quần áo cũng không biến ra được nhưng tóc thì vẫn có thể rút trở về. Dù sao nó cũng mọc ra từ trên người cậu, một thân tiên thể vẫn còn kia mà...
"Cuộc họp năm phút sau là cái cuối cùng rồi, Khương tổng."
Sùng Chinh dù lòng nghĩ miên man nhưng vẫn chuyên nghiệp đáp.
Sau lần bị ám toán kia, quãng thời gian tiếp theo Khương Sầm đều quay cuồng trong công việc. Đến bây giờ hắn mới thật sự có được mấy ngày thảnh thơi, có thể tan ca sớm trước năm giờ.
Khương Sầm trong đầu lên chủ ý, chân dài được bọc trong lớp quần tây phẳng phiu sang trọng lại không chút chần chừ bước ra ngoài. Sùng Chinh lập tức đi theo.
...
Bạch Thụy cả người chìm trong nước, mơ màng một hồi lại nghĩ đến những lời cha đã nói với cậu trước khi cậu bị đánh rớt xuống hạ phẩm thế giới này...
"A Thụy, con tu luyện quá nhanh."
Bạch Cửu hiếm khi lộ ra thần thái nghiêm nghị một mặt vuốt ve mái tóc kim sắc của cậu, một mặt nói.
Bạch Thụy thiếu niên khó hiểu nhìn cha mình. Năm xưa cha cũng một đường không có cản trở mà tu luyện rồi phi thăng không phải sao? Tự nhiên lại cảm thán cậu nhanh rồi?
"Sao có thể giống nhau được đứa nhỏ ngốc."
Bạch Tiểu Cửu bản thân ngốc không đủ còn mắng con trai ngốc.
Bạch Thụy trong lòng bĩu môi, nhưng ngại phụ thân ở bên cạnh, không dám có chút nào biểu hiện ra ngoài tâm lý phản nghịch mà ngoan ngoãn nghe cha mình nói.
"Tóm lại là con tu luyện quá nhanh rồi, bình cảnh không chặn nổi con, nhưng kiếp nạn lại có một cái."
Bạch Cửu giống như đang nói chuyện lông gà vỏ tỏi, khiến Bạch Thụy không nhịn được trợn trắng mắt.
Kiếp nạn gì trong miệng cha lại dễ nghe vậy chứ. Hại cậu dù nghe rồi vẫn không để ở trong lòng.
Mà sau đó cha cũng không nói thêm gì nhiều, ngoài để lại một câu thấm thía: "Kiếp nạn tuy nghe thì có vẻ nguy hiểm thật, thế nhưng đối với con ta thì lại không quá khó khăn, chỉ cần con thuận theo tự nhiên mà thôi."
Lúc đó cậu còn hỏi "thuận theo tự nhiên là thế nào", cha chỉ cười chứ không nói gì nữa rồi hôm sau đã xách theo phụ thân chạy mất.
Hiện tại cậu xảy ra chuyện, không biết hai người có biết...
Rào rào rào!!!
"Em làm cái gì vậy hả?"
Bạch Thụy bị người vớt từ trong nước ra, đối với một mặt lạnh đến có thể đóng mấy tầng băng của Khương Sầm mà trợn to mắt ngốc nghếch nhìn hắn.
Còn Khương Sầm thấy cậu không có vẻ gì là ngạt thở, hô hấp bình ổn thì mày nhẹ nhíu, trong lòng thật ra lại buông lỏng. Trời biết lúc hắn mới đến, tìm một hồi lại thấy cậu nằm trong nước không chút động đậy, tim đã đập nhanh kinh người cỡ nào.