Bạch Thụy uất ức như vậy là vì nơi này không phải tu chân giới, cậu lại mất hết tu vi còn phải ăn nhờ ở đậu nên làm cái gì cũng phải đắn đo. Nhưng hiện tại nghe người đàn ông này nói mọi hậu quả cứ để cho hắn gánh... Không biết hắn có gánh được hay không nhưng những lời này thật sự đã trấn an được tâm tình xao động của tiểu hỗn kim sắc long tứ cố vô thân. Có một người chịu dung túng cậu như hai cha là Bạch Thụy đã thấy thỏa mãn rồi.
Khương Sầm lúc này đang nghĩ, biết vậy hắn trực tiếp cho cậu vai diễn đó luôn, để cho người dám ngấp nghé đồ của hắn lập tức vứt bỏ suy nghĩ không nên có trong đầu kia đi.
Đương nhiên nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ hắn biết với ngoại hình của tiểu minh tinh, nhất định sẽ không thiếu người đánh bàn tính với cậu, còn sẽ dùng chiêu trò bỉ ổi để quy tắc ngầm cậu. Trừ khi hắn tuyên bố với cả thế giới đây là người của hắn, còn không, theo thời gian tiểu minh tinh xuất hiện càng nhiều trước mắt người khác thì đối tượng đánh chủ ý lên cậu cũng chỉ có càng nhiều hơn. Nếu có điều gì khiến hắn an tâm thì chính là thái độ của tiểu minh tinh.
Hắn không biết trước đây tiểu minh tinh từng có cuộc sống thế nào, nhưng hắn có cảm giác cậu là một đứa nhỏ được người bảo bộc mà lớn lên. Cậu biết hưởng thụ cái gì là tốt cho mình nhưng vẫn biết phản kháng cái không đúng ý mình, càng không phải là người không biết suy nghĩ. Có lẽ cậu trước đây tiêu sái hơn, không cần gò bó nhiều bởi những quy tắc. Hiện tại làm cái gì cũng không thế nên mới uất ức như này chứ gì.
Cũng chẳng sao, chỉ cần là chuyện trong khả năng, hắn sẽ dung túng cho cậu. Dám đánh chủ ý lên người của hắn, không ném xuống biển cho cá ăn đã là phước phần tổ tiên để lại rồi. Trời biết lúc nghe thiếu niên nói, máu nóng trong người hắn đã lập tức xông lên tận đầu, hận không thể lóc thịt lóc xương tên kia ra mới thôi. Những suy nghĩ này trông có vẻ không hợp thời thế cho lắm nhưng hắn lại không một chút nào cảm thấy như thế là không đúng. Có một khắc hắn đã nghĩ bản thân là do bị thiếu niên trên đùi mê hoặc nhân tâm nhưng hắn vẫn là dung túng cho những suy nghĩ đó. Mặc kệ thế nào, tiểu minh tinh cũng là của hắn. Ai dám đụng vô cậu, hắn sẽ cho kẻ đó chết rất khó coi.
Đương lúc hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiểu kim mao trên đùi nữa đắc ý nữa rầu rĩ nói: "Tôi đã đánh hắn rồi... Nhưng vai diễn sợ là không thể lấy nữa. Ông chủ phía sau hắn có lẽ là nhà đầu tư của bộ phim này..."
"Miễn hắn không phải là đạo diễn, quản hắn cái gì là nhà đầu tư. Tôi muốn để em diễn thì em cứ yên tâm mà diễn."
Khương đại tổng tài bá đạo hạt gạo không cần vung tay nhưng vẫn tạo ra được hiệu ứng cần có, lập tức vực dậy tiểu minh tinh trên đùi mình.
"Lỡ đạo diễn không chọn tôi thì sao?"
Vẫn phải tính tới khả năng này chớ nhỉ. Tiểu hỗn kim sắc long Bạch Thụy lắm lét ngước mắt lên nhìn hắn hỏi.
"Không tự tin như vậy?"
Khương Sầm nữa nhếch môi, vừa nhéo nhéo mặt cậu hỏi lại.
"Không có thực lực mà còn tự đại là không tốt đâu."
Cậu còn chưa có kiêu ngạo quá mức như vậy.
Tiểu minh tinh còn có nhận thức này này, đúng là quá chọc tâm người khác.
Thế là ai đó hốt nguyên con tiểu minh tinh lên, hướng về phòng ngủ mà đi, vừa nói: "Em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi."
Chuyện của mình?
Bạch Thụy bị ai đó đè xuống giường lăn lộn lúc hoàng hôn còn chưa khuất bóng vẫn còn suy tư chuyện của mình là chuyện gì. Nếu là chuyện song tu cùng người này thì cậu đương nhiên phải dốc lòng dốc sức rồi.
Nếu không thì bao giờ cậu mới trở về được.
Khương đại tổng tài nếu biết ý nghĩ trong lòng của tiểu tình nhân thì hắn nhất định sẽ cho cậu biết thế nào là lễ hội.
Mà ở trong lúc Bạch Thụy đang ra sức "tu luyện" thì Tiêu Tầm lại nhận được điện thoại của Trình tổng - Trình Khâm, chính là nhà đầu tư, ông chủ sau lưng Lý Nam. Trình Khâm sau khi nghe Lý Nam báo cáo quá trình lung lạc Bạch Thụy thất bại thì lập tức không vui. Ông ta cũng không chịu tìm hiểu nhiều hơn đã muốn Tiêu Tầm đá Bạch Thụy ra khỏi danh sách tuyển chọn lần này. Ông ta nghĩ bản thân không có lý nào không làm gì được một tiểu minh tinh còn chưa xuất đạo.
Trước không nói Tiêu Tầm có chọn Bạch Thụy hay không, nhưng hành động của Trình Khâm khiến ông rất không vui. Tiêu Tầm chẳng cần dùng bao nhiêu đầu óc đã có thể hiểu được tiền căn hậu quả.
Nếu là thời điểm khác, Tiêu Tầm bản thân là đạo diễn vẫn có lúc phải để ý đến những yêu cầu tưởng chừng như vô lý của đám nhà đầu tư này. Có điều ở thời điểm hiện tại, Trình Khâm lại không phải là nhà đầu tư duy nhất của bộ phim này.
Thế nên...
"Xin lỗi Trình tổng, tôi đã quyết định chọn Bạch Thụy cho vai diễn Tô Lạc rồi."
"Ông nói vậy là sao?"
Trình Khâm bên kia vừa nghe ông nói đã đanh giọng lên.
"Tôi không biết giữa ngài và cậu ta có chuyện gì, thế nhưng tôi vẫn phải suy xét cho bộ phim của mình. Tô Lạc của Bạch Thụy là tốt nhất..."
"Thúi lắm, một đứa ranh con còn chưa từng đóng phim!"
Trình Khâm lập tức sừng sộ lên.
"Trình tổng, mong ngài ăn nói cẩn thận. Ai cũng phải có lần đầu. Cậu ta có tài thì nhất định sẽ tỏa sáng được. Tôi không ngại trở thành viên đá đầu tiên trên con đường nổi tiếng của cậu ta. Cậu ta có thể đứng ở trường thử vai được thì nhất định có hậu thuẫn. Tôi lại không lý nào không chọn cậu ta khi cậu ta thật sự tốt."
Tiêu Tầm không hề nói quá không nói, còn nói rất thẳng thừng, ám chỉ rất nhiều thứ, chỉ là không biết người bên kia nghe vào được bao nhiêu thôi. Cuối cùng ông chốt lại một câu: "Cái gì nên giải thích tôi đã nói hết rồi. Nếu ngài muốn rút lại vốn thì tôi cũng chịu thua. Bộ phim thành công không phải chỉ có mình tôi và ngài được lợi."
Ông nói xong thì cúp máy luôn, không cho người bên kia có cơ hội nói thêm gì.
Hiện tại Tiêu Tầm chỉ hi vọng ông đặt cược là đúng. Hi vọng người phía sau Bạch Thụy có thể trèo chống cho ông không phải lại đi tìm nhà đầu tư mới.
Ông không chút hoài nghi Trình Khâm sẽ lập tức rút vốn về. Lòng dạ của những người có tiền thường rất lớn. Khả năng Trình Khâm chịu thua mà tiếp tục đầu tư là rất nhỏ.
Quả vậy, Trình Khâm bên kia bị ông cúp máy như vậy không thể nhịn nổi cơn giận mà gọi cho trợ lý của mình yêu cầu rút vốn của dự án phim Cổ Nguyệt Ngụy Thủy về. Một mặt ông ta vẫn sai Lý Nam điều tra cặn kẽ về Bạch Thụy.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ông ta nhất định không buông tha cho cậu.
Công ty ngôi sao Tinh Lạc được thành lập cách đây ba năm nhưng nhân viên đặc biệt ít ỏi. Ba năm đối với một công ty ngôi sao không đủ để đào tạo nên minh tinh có tầm cỡ nào. Thế nhưng chỉ việc trụ sở của nó nằm trong một tầng của tòa nhà thương mại lớn nhất thành phố S, nơi mà chỉ có những công ty có danh tiếng mới có thể sở hữu thì về mặt tài chính năng lực đã nên được công nhận rồi.
Bạch Thụy từ khi ký hợp đồng với công ty thì chưa từng đến đây, tất cả bàn giao đều do một tay Sùng Minh phụ trách hết. Cho dù cả công ty chẳng ai phát hiện ra cậu cũng là người mình thì thông tin của cậu vẫn nằm ở đó, muốn điều tra không khó.