"Bạch Vân trưởng lão nói vậy là sao?"
Trưởng lão Chính Đao Tông Tề Chử híp mắt nhìn bà dò hỏi.
"Chính là... Ta nào có tiền như các vị nói đây. Cả Vân Hạc Môn chưa chắc có một mảnh bằng cái móng tay chứ nói như là một tảng lớn như vậy."
Lời này có mức độ oanh tạc cực kỳ lớn, khiến cho đám người nổ tung.
"Vậy đệ tử của ngươi đang làm gì?"
Tề Chử tiếp tục hỏi.
"Nhận ơn của người, giúp người làm việc thôi."
Bạch Vân nhún vai, rất có ý tứ chuyện vậy thôi đó.
"Ngươi nói đùa sao?"
Đan Tử trưởng lão của Thiên Đan Tông lạnh mặt ý hỏi.
Bản thân Thiên Đan Tông là tông môn chuyên luyện đan mà cũng chỉ có một miếng cỡ bàn tay, nhưng nó được đặt ở trong tông môn, lúc này cũng không thể lấy ra mà hái hoa được. Hắn sầu thúi ruột còn nghe ngữ khí như đùa cợt của Bạch Vân, lời nói cũng có chút tức giận.
"Tại sao ta phải nói đùa chứ?"
Bạch Vân cười khổ, bà cũng muốn nhận được không.
"Tại sao một tiểu thí hài lại có mặt ở đây? Khúc tiên tử có thể cho chút lời sáng tỏ nghi hoặc của tại hạ không?"
Bạch Hoằng chấp tay nhìn Khúc Tử Nhi ý hỏi.
Khúc Tử Nhi nghe đối phương bảo Bạch Dữ là tiểu thí hài thì hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng nào, nhưng đối với lời của đối phương vẫn trả lời.
"Làm sao ta biết! Động phủ cũng không cấm ai."
Lúc này Khúc Tử Nhi mới có phong phạm đại sư tỷ của Vân Hạc Môn. Lời nói lạnh nhạt, cử chi đoan chính. Nhưng tay thì vẫn hái hoa.
"Nói thẳng ra là không ai hái hoa được chứ gì? Nếu không ăn được thì cũng không cho ai ăn, các ngươi nói xem có đúng hay không?"
Ngự Hồn Tông trưởng lão dữ tợn nói, dứt lời xong cũng không kịp cho ai phản ứng mà đập ra chưởng phong muốn phá nát số hoa còn lại trong hồ.
Ầm ầm!!
Không ai ngăn cản, theo chưởng phong đập ra, cánh hoa bay đầy trời.
Bạch Dữ nhíu mày không vui, nhưng hắn cũng đã hái được ba phần tư số hoa ở đây, cũng không tiếc chút hoa đó.
Nhưng tiểu chuột nhỏ của hắn rốt cuộc đang ở đâu?
"Các hạ là ai? Có thể cho biết tôn tính đại danh?"
Trưởng lão của Ngự Linh Các hơi hơi nghi hoặc nhìn Bạch Dữ.
Ai cũng chú tâm vào, muốn nghe cho rõ đứa bé kia có lai lịch gì.
Nhưng Bạch Dữ lại không muốn tranh cãi với họ.
"Cho ngươi. Nhớ kỹ giao ước."
Hắn vung tay cắt xuống ba đóa hoa cùng với hàn ngọc mà nó đang cắm, ném đến chỗ Khúc Tử Nhi. Sau đó riêng mình cất vào miếng hàn ngọc cắm đầy hoa.
Khúc Tử Nhi mừng muốn chết, nhưng cũng không giữ mà đưa nó cho Bạch Vân.
"Đa tạ tiền bối, ta nhất định không quên!"
Nàng đối với đối phương chấp tay.
Bạch Dữ gật đầu, rồi nhấc chân bước đi.
"Đứng lại!"
Hai bóng người lao đến chặn đường hắn.
Là hai trưởng lão của ma đạo.
"Ngươi là ai ta không cần biết, nhưng muốn đi? Không có cửa!"
Thiết Hồn trưởng lão vừa nói vừa lấy ra một kỳ hồn phiên, đối với Bạch Dữ vung lên.
Từ bên trong gào thét chui ra một đám người có yêu thú có, tất cả đều ở dạng linh hồn, biểu tình đau khổ hướng về Bạch Dữ lao tới.
Mị Ma trưởng lão của Bế Hoa Cung cũng quăng hồng lăng trong tay ra, công pháp cũng quỷ quái không kém.
Nhìn những oan hồn nam tử bị hút sạch tu vi còn không thể giải thoát, ai nấy đều lạnh sống lưng.
Chính đạo nhăn chặt mày khi nhìn đến cảnh này.
Bạch Vân ý hỏi Khúc Tử Nhi có muốn giúp đối phương không. Nhưng cô lại lắc đầu.
Giao kèo của cô và đối phương không hề liên quan đến Vân Hạc Môn. Đối phương lai lịch thế nào cô không biết, không thể vì phán đoán của cô mà làm hại tông môn.
Nhưng cô cũng không sợ đối phương bị ức hiếp.
Đối với cái lắc đầu không có ý giúp đỡ của Khúc Tử Nhi có rất nhiều người nghi hoặc nhưng rất nhanh họ đã có lời giải đáp.
Mà kết quả này khiến họ kinh hãi đến rớt cằm.
Bên trong Huyết Ma Tông, Ma Tử được Lục Khiếu đỡ lấy cười gằn nhìn hai người vốn cùng phe ma đạo với mình, chuẩn bị nhìn xem đối phương bị ăn hành.
Đừng nói, dù là chính đạo bên kia cũng chưa chắc gì không đâm sau lưng nhau nếu có thể. Ma đạo cũng thế mà thôi, và còn gay gắt hơn nữa. Bởi vì con đường tu luyện của họ là nương theo dục vọng, đánh nhau mỗi ngày là chuyện bình thường.1
Mình không tốt sao có thể để đối phương tốt.
Bạch Dữ dù không đối chọi với ma đạo gây gắt như chính đạo nhưng hắn cũng không thích ma đạo. Nhất là...
Nhìn những oan hồn yêu thú đang lao về phía mình, Bạch Dữ không vui phất tay.
Ầm ầm ầm!!
"A!!"
Thiết Hồn phun ra một ngụm máu tươi, kỳ hồn phiến trong tay cũng bị lôi quang đánh đến rách rưới.
Mắt thấy hồng lăng oán linh của mình sắp đánh trúng đối phương, tuy rất kinh sợ thảm trạng của Thiết Hồn nhưng Mị Ma vẫn ôm hy vọng. Hơn nữa chiêu đã đánh ra, rút về cũng không phải dễ nói như vậy.
Lúc này tu vi của ai cũng là Hóa Thần kỳ, còn chưa biết mèo nào cắn mĩu nào đâu. Đối phương tuy vừa ra tay đã đánh cho Thiết Hồn tơi bời nhưng có là do thuộc tính khắc chế, lôi linh căn đối với oán khí có tính chế tài rất lớn. Còn của cô thì khác, hồng lăng oán linh cũng chỉ là huyễn thuật mà thôi, không có thực chất, hiệu quả trên nguyên thần là chính.1
Nhưng Mị Ma cũng vui quá sớm.
Bạch Dữ đâu cần thiết phá chiêu của cô, cứ nhè người mà đập thì chẳng phải được rồi sao?1
Phụt!!
Mị Ma ôm ngực lùi về phía sau, phản phệ từ chiêu thức khiến cho vết thương bị sét đánh càng thêm nghiêm trọng.
Xung quanh lặng ngất như tờ, chính đạo đám người trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Dữ cả quá trình đều không có một chút biểu tình gì đáng nói.
Nói đùa chứ, dù cho hắn lúc này cũng ở trình độ Hóa Thần kỳ nhưng tu vi vẫn còn đó, thứ hắn có cũng không hề mất đi.
Muốn đánh hai cái tiểu nhãi nhép này cũng đâu có khó khăn gì.
Bạch Dữ đánh xong rồi cũng không chậm trễ thêm, nhấc chân đi tiếp.
"Dừng lại đi."
Nhưng đúng lúc này lại có người đứng ra ngăn cản hắn nữa.
Mà đối phương... Bạch Dữ đưa chân sang bên phải một bước, né tránh một chỉ không biết từ nơi nào đến.
...
"Tiểu chút chít, ta có xấu xí như vậy sao? Khiến ngươi thất vọng đến thế?"
Nguyên Dã đạo nhân lên tiếng mắng.
"Ta cũng không nói ngươi xấu xí."
Là tự ngươi nhận thôi.
Nguyên Dã đạo nhân tất nhiên là nghe được lời trong lòng của nó. Dù sao đây cũng là địa bàn của lão mà.
Nói đúng ra đây là không gian thần thức của Nguyên Dã được phong bế ở trong bồ đoàn Bạch Cửu nằm. Còn bản thân ông ta đã chết lâu rồi, chỉ độ kiếp phi thăng thất bại mà bị đánh cho phi hôi yên diệt.
Đúng vậy, dù có là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong nhưng chỉ cần một lần không vượt qua được lôi kiếp thì kết quả chỉ có một mà thôi.
Nhưng cũng không vì thế mà lão buông tha cho truyền thừa đạo thống của mình.
"Tiểu chút chít, ngươi là người có duyên với ta. Tuy không phải người nhưng căn cốt của ngươi rất tốt. Ngươi có muốn bái ta làm sư, nhận đạo thống của ta hay không?"
Nguyên Dã như lão như hiền từ đối với nó nói.
Lời này ai mà nghe đến đảm bảo cũng sẽ động tâm đồng ý liền, nhưng đến Bạch Cửu...
"Không muốn!"1
Nó từ chối thẳng thừng không hỏi gì luôn.
"Tốt lắm, ta HẢ??"1
Nguyên Dã không kịp phản ứng mém chút cắn lưỡi. Dù ông lúc này cũng chỉ là một tia hồn phách nhưng biểu tình như bị rút gân cũng quá sống động.