Dù tiên nhân vẫn dùng binh khí, nhưng thật sự rất ít ỏi. Tiên nhân chú trọng lĩnh vực, động một cái là lấy lĩnh vực ra chọi người.
Nhưng đây chỉ là ý nghĩ lúc đầu của Bạch Dữ. Đợi hắn tiếp cận thanh binh khí đầu tiên, là một thanh kiếm, hắn mới buông bỏ ý nghĩ, cho rằng đây chỉ là pháp bảo bình thường.
Trong đây nhiều nhất là kiếm. Số ít là đao và một số loại binh khí khác, kiểu dáng cong cong vẹo vẹo.
Lúc đến gần, hắn cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một thanh kiếm, mà là một vị thiên vương.
Đây cũng không phải thiên vương bình thường, mà là thiên vương nhiễm đầy khí tức hỗn độn.
Nếu lúc này đến nhìn Không Vương, liệu Bạch Dữ có cảm nhận khí tức giống vậy trên người hắn hay không?
Hắn thật cẩn thận mà lướt qua rừng binh khí, né tránh không đụng vào bất cứ thứ gì mà đi sâu vào trong.
Ở đây giống như một không gian khác bị cách ly, ngoài binh khí thì không còn gì khác, cũng không có nguy hiểm.
À không, Bạch Dữ cảm thấy rừng binh khí này là thứ nguy hiểm nhất. Chỉ cần một thanh chém hắn một nhát thôi là đủ đưa hắn đi.
Bạch Thụy trứng vào nơi này xong đã bật chế độ định thân, ngoan ngoãn để phụ thân nó ôm trong ngực, dần đi sâu vào rừng binh khí.
Rất nhanh, trước mặt Bạch Dữ đã xuất hiện một thứ khác không phải binh khí.
Đó là một tấm bia.
Bạch Thụy trứng vào nơi này xong đã bật chế độ định thân, ngoan ngoãn để phụ thân nó ôm trong ngực, dần đi sâu vào rừng binh khí.
Rất nhanh, trước mặt Bạch Dữ đã xuất hiện một thứ khác không phải binh khí.
Đó là một tấm bia.
Bia không nhiều chữ, thế nhưng chữ chữ lại khiến Bạch Dữ chấn kinh.
Hắn có ngờ cũng ngờ không tới lai lịch của mỗi binh khí tại đây.
Làm sao mà tin cho được...
Binh khí cũng không phải binh khí, mà là mộ thiên vương...
Nói đúng hơn, mỗi thanh binh khí ở đây chính là một thiên vương sau khi thân tử đạo tiêu hóa thành. Trên thân nhiễm đầy khí tức hỗn độn là do đã ngâm mình ở đây thật lâu, lại thêm bản thân nó đã là hỗn độn lực nên mới hấp dẫn hỗn độn khí, dần dần trở nên như thế này.
Người có duyên có thể dựa vào cơ duyên được một thanh thiên binh nhận chủ. Diệt vương không còn là nói suông.
"Diệt vương không còn là nói suông... Đủ khí phách."
So với việc được một thanh binh khí chọn chủ, hắn lại tò mò hơn cái nơi này làm sao mà hình thành. Thật sự thiên vương khi ngã xuống sẽ đến nơi này sao?
Còn có, thiên vương ngã xuống thật sự là nhiều...
Bạch Dữ lững thững đi trong rừng thiên binh, lòng vô tạp niệm.
Thật sự, hắn không có lòng tham với nơi này. Theo suy nghĩ của hắn, thiên binh cũng chỉ là ngoại lực, bản thân thật sự mạnh mẽ mới là đạo lý. Hắn cố gắng đi vào nơi này, cốt chỉ là hy vọng nó có một thứ gì đó giúp bản thân tăng lên hỗn độn lực là tốt rồi.
Không thể không nói, hắn có hơi thất vọng...
Suy nghĩ này cũng hắn không biết có phải làm đám thiên binh này cảm nhận được không mà ong ong hết lên, tựa như tức giận bản thân bị chê bai.
Xì... Nói thật, Bạch Dữ đúng là chê họ. Thử nghĩ mà xem, một thiên vương Đạo Tổ, tuổi thọ tuy không thể nói là đồng thọ cùng thiên địa, thế nhưng là cực kỳ dài lâu, khó mà vì thọ mệnh đã hết nên mới ngã xuống. Những thiên vương ngã xuống tại đây, không ngoài dự liệu chính là bị người hạ bệ, chiến bại mà chết. Bạch Dữ hắn... Nói là ngạo mạn cũng được, tự tin cũng được, nhưng đến cấp bậc đó, hắn sẽ để cho mình là bất khả chiến bại, làm chủ tất cả. Dù không có tâm đế vương nhưng cũng phải khiến người người kinh sợ. Làm một phần của nơi này... Có cái gì đáng tự hào mà nói.
Bạch Dữ mặc kệ đám thiên binh xung quanh đang lồng lộn, dạo quanh một vòng nơi này, bản thân cảm thấy chẳng ưng ý với cái gì. Thật sự là hắn còn chê chứ nói chi là để bọn họ chọn mình.
Rộp!
Đương lúc hắn xoay người muốn đi ngược về thì chân giống như đạp phải thứ gì đó cứng cứng.
Hắn nương theo chút ánh sáng mờ ảo nhìn xuống, nét mặt có chút kinh ngạc khi nhận ra mình đạp phải thứ gì.
Hắn không chạm vào nó mà nhìn ngó mặt đất xung quanh. Cũng chẳng khiến hắn nhìn vất vả, mặt đất nơi này là sạch bóng, tóm lại không có thứ gì trên mặt đất, trừ thứ hắn vừa đạp lên.
Nhìn lại những thanh thiên binh đang treo lơ lửng giữa không trung, lại nhìn thanh kiếm nằm dưới chân hắn, hứng thú của hắn đột nhiên bị gợi lên.
Thiên binh ở đây ngạo mạn như vậy, thế mà lại có một thanh... Giống như tình nguyện nằm trên đất bị người giẫm phải cũng không muốn theo bọn họ treo một chỗ...
"Hưm..."
Bạch Dữ sờ cằm cúi đầu nhìn thanh thiên binh không biết đã nằm đây bao lâu, trong đầu có ý nghĩ vụt qua.
Người đồng đạo.
"Nếu ngươi đã không muốn ở đây, vậy theo ta ra ngoài đi. Dù không biết ngươi tại sao ngã xuống, nhưng chắc ngươi không muốn đặt ở nơi này, bị người ta khinh bỉ nhỉ. Chẳng thà hoàn toàn tan biến trong hỗn độn... Đúng không?"1
Một thiên vương ngã xuống, có cái gì hay mà tự hào.
Bạch Dữ giống như nghe thấy lời này thốt ra từ trong đạo tâm của hắn.
Ong ong ong!!!
Thanh thiên binh vốn đang nằm im trên đất bỗng nhiên ong vang một trận, rồi dựng đứng trước mặt hắn. Ở thời điểm hắn không ngờ được, thanh thiên binh kia cắt một đường trong lòng bàn tay hắn, máu nhuộm lưỡi kiếm không biết được rút ra từ lúc nào. Thanh thiên binh nhanh chóng liếm hết máu trên thân của nó, sau đó trở nên sáng bóng, tỏa ra quang mang hắc sắc lạnh như băng.
Thanh thiên binh này thật sự đơn điệu, tầm thường, chẳng có hoa văn gì, ngoài một chữ Thính nằm trên lưỡi kiếm. Vỏ kiếm cũng tầm thường nốt.
Thời điểm này trong thức hải của hắn cũng xuất hiện một thanh kiếm chẳng có gì đặc sắc, chiếm lấy một góc của biển tinh thần, im lặng nằm đó.
"Thính... Nếu ngươi vẫn muốn dùng tên này thì từ bây giờ ta sẽ gọi ngươi như vậy."
Bạch Dữ hơi gõ nhẹ vào lưỡi kiếm, trầm giọng nói.
Không cần.
Tinh thần hải vang lên một giọng nói nhàn nhạt, tỏ vẻ phản đối.
"Vậy gọi là Hư."
Bạch Dữ nhếch nhẹ khóe môi, không có ý thương lượng mà quyết định cái tên sau này cho thanh thiên binh kia.
Thính... À không, Hư hắn cũng không đáp lời nữa.
Thiên binh chọn cũng đã chọn, Bạch Dữ không muốn ở lại đây. Mục đích đến hung địa này không biết hắn đã đạt được chưa, thế nhưng nơi này đã không còn gì hấp dẫn hắn nữa.
Là thời điểm nên trở về.
Chỉ là chẳng có mấy vui vẻ... Bởi vì tiểu chuột vẫn không thấy.
Có một chuyện hắn đã nghi vấn khá lâu, là đối với ánh mắt mãnh liệt hắn cảm nhận được mấy trăm năm trước. Sau đó cứ khoảng vài năm hay chục năm hắn lại cảm thấy nó một lần. Trong lúc vô tình, hắn cảm thấy giống như người nhìn hắn là chuột của hắn. Cảm giác này theo hỗn độn lực của hắn tăng lên lại càng dễ dàng nhận ra ngay khi nó bắt đầu. Ánh nhìn mang theo tình cảm mãnh liệt khiến người quyến luyến. Thường chỉ tồn tại một đến hai tức, nhưng khiến hắn chờ mong...
Có lẽ... Không, hắn hy vọng đó là tiểu chuột nhìn hắn.
Nó có năng lực để nhìn hắn, chứng tỏ nó tốt.
Chỉ là... Đã gần trăm năm hắn không hề cảm nhận được ánh mắt kia nữa... Rốt cuộc hiện tại nó thế nào...
Bạch Cửu hiện tại thế nào đâu?
Thiên đạo nhìn khắp nơi chẳng còn chút bóng tối nào, thế nhưng lại chẳng thể nào vui vẻ được khi nhìn đến tiểu vật nhỏ hai mắt nhắm nghiền, nằm im ở đó, không động đậy, không bát nháo, không hờn giận muốn hắn cho nó gặp rồng, gặp trứng của nó.
"Hầy..."
"Có phải ta lại làm sai rồi không..."