"Bạch Cửu."
Bạch Đình ngẩn ra, cuối cùng mới hiểu mà gật gù.
"Bạch Cửu à... Tên rất hay."
Hắn lầm bầm trong miệng, cảm thấy tên này gọi nghe rất thuận tai.
"Ta gọi Bạch Đình. Còn ngươi?"
Bạch Đình nhớ ra phải hỏi tên cho tiện xưng hô.
"Bạch Dữ."
Bạch Dữ kỳ quái nhìn Bạch Đình. Ai nghe không rõ ngọn nguồn còn tưởng họ là cùng một dòng tộc cũng nên.
"Rất bất ngờ sao? A bà của Bạch Cửu còn tên là Bạch Kỳ Thư đấy."
Bạch Đình ở bên cạnh tên mặt lạnh Mặc Diễm đã lâu, vẫn có khả năng nhìn mặt đoán ý nghĩ.
Cái này thì Bạch Dữ biết, Bạch Cửu đã từng giải thích cho hắn họ Bạch là do họ nhà nó lông màu trắng, lúc đó nó còn nói hắn với nó thật có duyên. Nhìn lại nam nhân tên Bạch Đình kia, không lẽ do tóc cũng màu trắng nên...
"Khụ... Ngươi thú vị hơn cái mặt lạnh tanh của ngươi đó."
Bạch Đình thật muốn cười phun.
"Tìm nơi khác nói chuyện đi."
Hắn nhận ra nơi này không thích hợp để nói, nhìn Bạch Dữ ý hỏi. Dù hắn rất muốn hỏi lại chuột kia đâu nhưng nghĩ ở đâu chắc chắn có chuyện không bình thường nên không lại hỏi nữa, thấy Bạch Dữ gật đầu thì nhìn Mặc Diễm. Không Vương Mặc Diễm mặt lạnh chẳng kém dẫn đầu rời đi nơi này.
Ở lúc họ không biết, tin tức Không Vương trực tiếp đến cướp người đã truyền khắp Uẩn Thiên, thành công lọt vào tai ba thiên vương khác.
Lôi Vương ồ lên thú vị rồi không quan tâm nữa, còn lệnh cho đám thuộc hạ không lại tham gia bát nháo.
Yêu Vương và Tà Vương thì sắc mặt người trước khó lường, người sau âm trầm, đồng thời ban ra những mệnh lệnh không khác nhiều lắm, chỉ là mức độ nặng nhẹ không giống, sau đó đóng cửa bế quan.
Ai cũng có dã tâm, nhưng dã tâm là tốt hay xấu, mức độ nguy hại thế nào thì tùy mỗi người. Ít nhất sự kiện lần này giống như một ngọn đuốc mở đầu đốt lên trận lửa ấp ủ trăm vạn năm nay tại Uẩn Thiên thế giới.
Chỉ là đương sự không có biết.
...
Trong tòa đại lâu độc lập tọa lạc trên một không đảo như thể thế ngoại đào nguyên ngồi ba người cùng một quả trứng.
"Nơi này rất an toàn, ngươi có thể buông nó ra."
Bạch Đình nhìn quả trứng vàng cứ lăn lộn trên đùi nam nhân mà buồn cười lại nhịn không được muốn nói đỡ cho nó. Hắn đã nhìn ra được, trứng rồng kia có khí tức của người, rõ ràng là ấu tể của hắn.
Bạch Dữ nghe hắn nói thì im lặng nhìn xuống quả trứng. Quả trứng như bị trúng định tâm thuật, lập tức bất động, hài hước đến mức khiến người muốn cười. Bạch Dữ thở dài, mới đó còn lo cho cha ngươi, giờ đã muốn chơi bời mà quên mất. Đúng là đứa nhỏ, ngoài ăn ngủ cũng chỉ có chơi bời phá phách.
"Nó là ấu tể của ngươi cùng tiểu chuột kia đi."
Bạch Đình đã quen dù cách gọi của Thế Thú, lời nói khẳng định chứng thực ngọn nguồn của quả trứng.
Bạch Dữ không nói, ngầm thừa nhận. Trong lòng nói: Người này còn biết tiểu chuột có thể sinh.
"Đi đi. Nhưng không được chạy xa. Nếu không ta sẽ tự mình đi tìm cha ngươi, bỏ ngươi lại."
Hắn nhìn quả trứng bình thản uy hiếp.
Quả trứng nghe hắn nói nữa câu đầu thì gật đầu, nữa câu sau thì lắc đầu như trống bổi, ủi ủi trong ngực hắn vài cái, lại giống như thơm thơm mà áp lên mặt hắn một cái rồi vút một tiếng chạy mất bóng.
Thông linh đến khó tin, còn mang năng lực khó lường.
Mặc Diễm theo hướng nó biến mất nhìn thật lâu, hắn vậy mà phát hiện bản thân cũng không thể hoàn toàn theo đuôi nó, lúc ẩn lúc hiện, thật quỷ dị.
"Đứa nhỏ này..."
Hắn trầm ngâm.
"Ta nhớ Lang Ngô nói chỉ có hai người, nó là ở đâu ra?"
Bạch Đình khó hiểu nhìn hắn.
"Mới sinh."
Bạch Dữ lời ít ý nhiều nói.
Bạch Đình trừng mắt nhìn hắn. Hai kẻ này dám mang đứa nhỏ độ kiếp phi thăng, kỳ nhân a.
"Vậy ra dị tượng dạo trước là nó sinh ra có?"
Mặc Diễm ý vị khó lường nhìn hắn.
Bạch Dữ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài.
"Vậy Bạch Cửu đâu?"
Bạch Đình cuối cùng vẫn quan tâm tiểu chuột kia, lại hỏi.
"Bị bắt đi."
Bạch Dữ hơi rũ mắt xuống, sương lạnh đầy mặt, cực kỳ trầm trọng.
Bạch Đình hít hà một hơi. Hay thật đấy, đến lúc này vẫn không gặp được chuột, cứ còn nữa bước chân là hụt.
"Ngươi..."
Bạch Đình nhìn sắc mặt hắn lại nói không nên lời.
"Không biết ai làm, không tìm được dấu vết, chỉ muốn mình nó."
Bạch Dữ mỗi một câu phun ra đều cắn răng rất chặt, chữ chữ đều là trong kẻ môi rít ra, đủ thấy hắn căm phẫn thế nào.
"Này..."
Bạch Đình cẩn thận ngẫm lại lời hắn: "Ý ngươi là lúc đó không chỉ có Bạch Cửu?"
"Có Bạch Thụy nữa... Hôm đó ta ra ngoài truyền tin cho Lục Lang"
Lời sau nghe vào tai cho người ta cảm giác hắn đặc biệt hối hận vì đã làm chuyện này.
Quả thật là Bạch Dữ có hối hận.
Bạch Đình lại bị hoàn cảnh lúc đó mà hắn nói làm cho trầm mặt thật lâu.
Ba người đều không ai lên tiếng, không khí vốn bị cảnh vật bên ngoài ảnh hưởng làm cho có phần thơ mộng lại không nhập được vào tâm ai.
Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng.
"Ngươi biết cái gì sao?"
Mặc Diễm không nhịn được hỏi. Hắn hỏi chính là Bạch Đình.
Dạo này hắn đã cảm thấy Bạch Đình kỳ quái nhưng không làm sao hỏi được. Người này lúc làm Thú Thần thoạt nhìn có phần ngốc nghếch, thế nhưng có thể làm chủ một thế giới, sao hắn có thể tầm thường. Mà cái cách hắn trở thành Thú Thần của thế giới thú nhân rất quái lạ, đến cả Mặc Diễm hắn đây cũng không có hiểu quá rõ ràng. Linh tính mách bảo cho Mặc Diễm biết, chuyện này có liên quan đến thiên đạo.
Bạch Đình có liên quan đến thiên đạo, con chuột Bạch Kỳ Thư kia là do Bạch Đình mang đến Thế Thú, Bạch Cửu lại đến tu chân giới, thiên đạo là chủ tu chân giới... Ha... Khó lường thật đấy. Dây mơ rễ má lại càng nhiều.1
Bạch Đình đối với câu hỏi và ánh mắt thâm sâu của hắn, như cảm thấy hắn đã nghĩ ra được cái gì. Hắn lại nhìn thấy đạo lữ của tiểu chuột kia cũng đang nhìn mình, không biết nói sao mới phải.
"Các ngươi mới đến đây, đắc tội với người chắc là không có đi..."
"Là thiên đạo phải không?"
Bạch Đình còn chưa ấp úng nói xong đã bị người cắt ngang, hắn đưa mắt nhìn Bạch Dữ. Người kia nhìn hắn giống như thấu hiểu cũng không muốn nghe hắn nói nhảm.
"Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
Bạch Đình nghẹn họng.
Mặc Diễm cảm thấy biểu tình giấu không được mà vẫn muốn chống chế của hắn cũng rất đáng yêu. Nhưng mà tên kia lại thông minh hơn hắn nghĩ nhiều lắm. Có thể một phát trúng đích, chẳng lẽ là có bằng chứng?
"Khế ước đạo lữ của ta với tiểu chuột là do hắn chứng."
Bạch Dữ sâu kín nói, vừa không ngừng quan sát vẻ mặt của Bạch Đình. Người này có thân phận khó lường, so với Không Vương vị kia còn thần bí hơn, rốt cuộc là có thân phận gì...
Bạch Đình nghe hắn nói vậy thì khó hiểu.
"Khế ước đạo lữ không phải nên do thiên đạo chứng sao?"
Chuyện này vốn nên là vậy chứ, sao lại thành lý do hắn nghĩ đến thiên đạo?
Bạch Dữ nhìn nét khó hiểu trên mặt hắn cũng biết là hắn lý giải không ra ý tứ của mình, biểu tình không rõ mà lộ ra nét kỳ di.
Ánh mắt này của hắn khiến Bạch Đình não không chạy kịp, có phần không rõ mình nói sai cái gì. Có điều đầu hắn không nhạy thì có người khác nhạy thay hắn.
"Ý ngươi là cưỡng ép buộc định khế ước đạo lữ đúng không?"
Mặc Diễm biểu tình kỳ quái nhìn hắn.