"Còn muốn cướp sắc nữa cơ!"1
Tôn Cẩn cười ngã ngớn. Nhưng hắn chưa cười được nhiêu, đã bị một ánh mắt sắc lạnh bắn tới, khiến hắn vô thức mà ngậm chặt miệng. Hắn kinh nghi nhìn đứa nhỏ vẫn luôn không nói gì, được thiếu niên ôm trên tay kia.
Bạch Cửu thì khó hiểu vô cùng, nhưng nó không muốn dây dưa nữa. Trải qua mấy lần thực chiến, nó đã hiểu được bản thân không hề yếu như nó nghĩ. Ít nhất, nó đánh nhau được với dã thú mà A bà hay A mẫu nó cũng không làm được.
Dù nó cho rằng đám người này là đồng loại, nhưng Bạch Dữ đã hỏi trước nó, nó nói sao thì làm vậy. Thú nhân cũng không phải chưa có đánh chết nhau đâu, chỉ là trường hợp quá hiếm thôi.
"Sắc cái gì quá khó hiểu, nhưng ta sẽ không đưa cho các người cái gì. Muốn đánh nhau thì lên đi."
Bạch Cửu bực bội nói, khuôn mặt nhỏ vẫn còn tròn tròn phụng phịu ra.
Bạch Dữ cảm thấy, nhìn xem cách hành xử của nó cũng là một chuyện rất thú vị. Rõ ràng nó rất ngây thơ còn chưa nói là lương thiện, nhưng đối với việc nhận thức tình huống cũng như cách xử lý lại hoàn toàn trái ngược. Hắn thật sự rất tò mò, nơi mà nó sống mọi người là như thế nào đối đãi nhau. Vậy mà khiến cho một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, có nhận thức rõ ràng quy luật của tự nhiên như thế.
Đám người vốn dĩ lo sợ đối phương còn có người khác mạnh mẽ hơn. Nếu giờ đã không có, vậy hai đứa trẻ vắt mũi chưa sạch có thể có bao nhiêu lực uy hiếp?
Cùng lắm là mới tu luyện, thiên tài nhất cũng chỉ đến Trúc Cơ kỳ mà thôi. Nhưng dù có là thiên tài thì chết yểu cũng không phải chuyện lạ gì.
Nếu hôm nay không có một Tôn Cẩn, thì có lẽ đám người sẽ tha cho hai đứa nó một mạng...
"Tiểu chính thái thật mạnh miệng nha, nhưng bổn gia thích!"
Tôn Cẩn sau một hồi nghi hoặc, cũng chỉ quy kết cho việc đứa nhỏ kia ánh mắt quá sắc bén mà thôi. Hắn vẫn tin vào phán đoán của mình, đối với Bạch Cửu buông lời đáng khinh.
"Ai mượn ngươi thích!"
Bạch Cửu bĩu môi.
Biểu tình này của nó quá sức đáng yêu, Bạch Dữ không nhịn được mà đưa tay ra nhéo nhéo mặt nó.
"Không nhiều lời. Chúng tôi chỉ muốn cướp của. Còn sau đó tùy ngươi!"
Người khác đã mất kiên nhẫn, không muốn kéo dài thêm. Lỡ đối phương gọi người đến thì nguy to.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã lao đến, ngũ trải vươn ra, muốn tóm lấy Bạch Dữ trong lòng Bạch Cửu.
Đánh nhau thì cũng phải lựa quả hồng mềm mà bóp. Tuy đứa nhỏ này có chút lạnh lùng nhưng tu vi đảm bảo không thể cao được.1
Người khác đối với cách làm của hắn chỉ là khinh thường nhưng không nói. Đổi lại là họ, sao không phải như thế.
Đối phương ra tay nhanh chóng, vốn nghĩ có thể đắc thủ, ai nhè...
Vù vù vù...
Một con hỏa long ngưng hình thực chất lao ra, đón đầu hắn.
Gã giật mình một chút rồi ngay lập tức biến chiêu, trong tay xuất hiện một thanh kiếm. Hắn vung mạnh lên, muốn chém nát con hỏa long.
Xẹt.
Nhưng chưa đợi hắn chém đến hỏa long thì đã bị một lực đạo kéo về. Đồng thời, một đao quang cũng ra tới, thay hắn chém về phía hỏa long.
Mấy người có tu vi Kim Đan đã nhìn ra sự mạnh mẽ của hỏa long, mục quang ngưng trọng lên.
"Còn không ra tay!!?"
Mã Lục đối với bọn họ hô lên.
Cái việc lấy thịt đè người này bọn họ đã quen tay, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng Bạch Cửu thì khác, nó rất tức giận.
Lúc này, nó không xem bọn họ là thú nhân nữa. Họ cùng lắm chỉ như đám chim ác đen ào ạt ùa tới, dùng số lượng đông đúc mà ăn hiếp bộ lạc của nó mà thôi.
Đối với nhận thức này, Bạch Cửu nên làm sao?
Lại thêm bốn con hỏa long nữa lao ra, trả lời cho câu hỏi trên.
Thời điểm nó là cấp một đã có thể khống chế năm con hỏa long, nhưng chỉ là tiếng không có miếng, dễ dàng bị Bạch Dữ thủy long đánh nát. Nhưng lúc này khác, nó đã là cấp năm trung kỳ. Năm con hỏa long ngưng hình thực chất, tuy không phải cực hạn của nó nhưng đã đủ dùng rồi.1
Với tinh thần lực mạnh mẽ, năm con hỏa long quấn lấy năm tên Kim Đan kỳ trong đám người đang lao về đây.
Xoát xoát xoát...
Một loại tiếng va chạm vang lên.
"Sao lại mạnh như vậy!!?"
Một tu sĩ Kim Đan hô lên. Kiếm ảnh trong tay cũng có chút chật vật, khi mà bản thân chỉ có thể chém đi một phần vảy rồng trên thân hỏa long.
Hỏa long là từ chân khí hóa thành, tất nhiên không thể so với rồng thật. Nhưng con hỏa long này không hề tầm thường. Chưa kể, nhìn nó không hề giống với vũ kỹ... Điều này còn khiến đám người chấn kinh hơn.
Dù vậy vẫn có người hiểu được vấn đề. Trước khi rời khỏi thành, hai đứa nó có vào Bách Thảo Trai, vốn cứ tưởng là đến mua đan dược. Nhưng bây giờ xem ra, không có đơn giản như vậy.
"Luyện đan sư?"
Một người nghi vấn hỏi.
Tại sao nghi vấn? Bởi vì luyện đan sư có trình độ khống hỏa như thế này, sao có thể nhỏ tuổi vậy được? Chẳng lẽ là lão quái vật thích phản lão hoàn đồng?
Cũng không đúng!!
Trong lòng họ dù có nhiều hơn nghi hoặc, thì trên tay vẫn ra sức mà ngăn chặn hỏa long trước mặt.
"A!"
Âm thanh thê thảm vang lên khiến đám người giật mình. Nhìn lại thì thấy, tu sĩ ra tay đầu tiên bị hỏa long quấn chặt lấy thân thể.
Bùm!!
Chưa được hai tức đã nổ tung.
Bạch Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ không nhiều biểu tình lúc này của Bạch Cửu, cảm thấy nó rất có phong phạm của một tiểu ác ma nha.
Nhưng mà hắn thích.1
Không hề sợ hãi hay nương tay với kẻ địch, Bạch Cửu đã làm rất tốt chuẩn bị hành tẩu tu chân giới được rồi.
Bạch Cửu đâu? Nó nhận thức được thế giới này không giống thế thú. Bọn nó chỉ là hai đứa trẻ bị một đám người vây công. Nếu chúng nó không có lực hoàn thủ, thì chẳng phải vô lực bị họ ăn hiếp thậm chí là chém giết? Đối phương đã giơ đao ra rồi, còn mềm lòng? Nó cảm thấy thế thú không có dạy cho nó mềm lòng với dã thú. Ở đây đám người này chính là dã thú.
Khi kẻ kia bị nó đốt cháy thì một chiếc nhẫn rơi xuống. Bạch Cửu tinh mắt nhìn thấy. Nó nhướng mày lên rồi điều khiển hỏa long quấn lấy, ném về đây.
Bộp.
Cầm chiếc nhẫn trong tay, tự nhiên Bạch Cửu cảm thấy vui vui.
Bạch Dữ buồn cười không thôi, chưa gì đã biết đoạt bảo rồi.1
"Hợp lực đi!!"
Mã Lục lúc này cũng ý thức được đối phương mạnh mẽ. Tuy có nhiều mê vấn nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhiều.
Theo lời này của hắn, mấy người khác đồng loạt phóng ra vũ kỹ thành danh của mình.
Bạch Hổ Khiếu Thiên!
Sát Lục Đao Tức!
Thanh Phong Kiếm Thức!1
...
Đao quang kiếm ảnh ào ào ập tới, muốn nhấn chìm hai đứa nhỏ ở giữa.
Quang ảnh chớp lóe, chân khí chấn động khiến rừng cây cũng nổi gió, chim chóc kêu loạn bay đi.
Vù vù vù!!
Nơi trung tâm của bão táp, Bạch Cửu vẻ mặt lạnh lùng trong lòng ôm lấy Bạch Dữ, xung quanh là gió lốc bao quanh. Phong linh căn hình thành một bức bình phong bảo vệ hai đứa nó, ngăn lại tất cả kiếm ảnh đao quang ở bên ngoài.
Bùm!
Chân khí khác thuộc tính đụng vào nhau phát ra âm thanh chói tai, sau đó thì nổ mạnh.
Đám người vội vàng lùi về sau, nhưng không hề dời mắt khỏi trung tâm bão táp kia.
Ai cũng nghĩ sẽ nhìn đến máu thịt văng tung tóe, đến hình dạng cũng không còn nguyên vẹn của hai đứa nhỏ, sắc mặt không có tiếc thương gì.
Nhưng đợi khi bụi đất tan đi, tròng mắt họ như muốn rớt ra ngoài khi nhìn đến hiện trạng ở trung tâm.1