"Ý ngươi nói là thiên địa hỏa diễm kia?"
Mộc Tâm Vi giật mình nhìn nó.
"Đúng vậy."
Bạch Cửu gật đầu.
"Vậy thì không cần, thời điểm sinh nó ra, không biết là vì nguyên nhân gì mà khiến cho hỏa diễm mà ta dung hợp trước đây phân ra một nữa cho nó, còn khiến nó sinh ra khả năng sinh trưởng, trở thành tâm hỏa khó cầu trong truyền thuyết."
Mộc Tâm Vi cảm thán sờ đầu đứa nhỏ.
"Ô!"
Bạch Cửu tròn miệng kinh ngạc không thôi.
...
"Nói vậy là cả hai người các ngươi đều gặp bình cảnh?"
Mộc Tâm Vi vừa rót trà vừa hỏi.
Bốn người ngồi dưới một gốc đào thụ lùn, Mâu Miên thì ở một bên chơi, lâu lâu còn múa may hỏa diễm trong lòng bàn tay. Bạch Cửu vì đã mang sách cho người nên Diễn Luyện Thuật bị nó moi từ trong tinh thần hải ra, nén vào trong ngọc giản cho đứa nhỏ làm quà. Đối với đan đạo tu sĩ, đó chính là lễ vật tốt nhất. Nó còn chuyển lại cho Mộc Tâm Vi rất nhiều đan phương, những thứ đó nó đều đã khắc ghi trong đầu, không cần giữ lại.
"Ừm. Chúng ta không biết cơ duyên là cái gì, ở đâu, lúc nào nên mới tùy tiện đi đi."
Bạch Cửu nhấp một ngụm trà thơm, gật gù đáp.
"Đúng rồi! Ngươi... Đứa nhỏ của ngươi đâu?"
Mộc Tâm Vi nhớ ra, cũng bốn trăm năm rồi, cũng nên sinh ra đi nhỉ...
Bạch Cửu nghe thì nghệch ra, sau đó mới nhớ mình chưa giải trừ ngụy trang cho cái bụng.
"Đây này!"
Nó phất tay làm lộ ra cái bụng so với lúc trước Mộc Tâm Vi đã thấy thì lớn hơn, cười híp mắt.
Mộc Tâm Vi trố cả mắt ra, há to miệng hồi lâu cũng nói không nên lời.
"Mang thai... Có thể lâu như vậy sao?"
Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà mới tìm lại được tiếng nói của mình, nuốt khan hỏi.
"Cũng tại nó giống phụ thân nó, mang huyết mạch long tộc thôi. Dù nhà ta có thiên phú dị bẩm cũng không mang thai lâu như vậy, ta cũng mới thấy đó."
Bạch Cửu không có vẻ gì là lo lắng hí hứng đáp.
"Long tộc là vậy sao?"
Nàng vẫn rất khó mà lý giải nhìn cái bụng của Bạch Cửu lại nhìn Bạch Dữ vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh uống trà, một bộ lạnh lùng ít nói như vậy không chút thay đổi.
"Nghe bảo là tùy vào thiên phú của ấu long, càng ở lâu càng mạnh mẽ."
Bạch Cửu biết gì nói nấy.
"Vậy..."
Mộc Tâm Vi lấp lửng một hồi mới nói được: "Vậy các ngươi phi thăng thì phải làm sao?"
"Mang nó theo thôi."
Bạch Cửu nhún vai.
Mộc Tâm Vi nói hết nổi.
Không biết nên nói họ tự tin quá hay không nữa, xem phi thăng như trò đùa à... Còn mang theo đứa nhỏ bay...
Nhưng nàng không biết nên nói sao, chỉ đành bỏ qua chuyện này.
Bốn người nhưng chủ yếu là chỉ có hai người nói chuyện với nhau. Cuối cùng Bạch Dữ vẫn là ngứa tay muốn cùng Mâu Mân so chiêu một trận. Mâu Mân không ngại.
Để cho công bằng và có sự thú vị thì Bạch Dữ áp chế tu vi xuống bằng Mâu Mân, hai người ở giữa không trung đánh một trận đánh đến sảng khoái đầm đìa.
Ngoặc nổi Phượng Chướng bên dưới phải chịu tai họa.
...
Hai người Bạch Cửu ở lại không sơn ba ngày, Bạch Dữ ba ngày so chiêu cùng Mâu Mân, Bạch Cửu ba ngày chỉ dạy Mộc Tâm Vi đan đạo, giúp nàng đột phá bình cảnh cấp tám.
Sau đó hai người lại tiếp tục lên đường.
Lần này họ đến Huyền Dữ Sâm Lâm thăm Thái Viên phụ tử, nhưng đến nơi lại phát hiện họ đã không còn ở đây. Huyền Dữ Sâm Lâm cũng không còn như trước, trông có vẻ tan hoang hơn nhiều, không biết là tại sao.
Hai người không có tìm hiểu thêm mà thuận đường trở về Long Giới luôn.
"Hô!"
Vừa bước vào Long Giới Bạch Cửu đã không nhịn được mà thở ra một hơi. Cảm giác giống như về nhà.
Họ vừa đặt chân vào, còn chưa đến được động thiên của Bạch Dữ thì đã có người cảm ứng được mà đuổi tới.
"Dữ nhi! Cửu nhi!"
Cốc Mẫn Nguyệt người chưa thấy, tiếng đã tới trước.
Trong tầm mắt hai người nhanh chóng xuất hiện hai con rồng trắng, trên đầu một con chính là Cốc Mẫn Nguyệt.
Người đến là Bạch Thương, Bạch Mặc phu thê.
"Ngươi thật là quá đáng, cũng không chịu về nhìn chúng ta một cái hẳn bế quan, đi một lần là mấy trăm năm. Ta còn tưởng sẽ không gặp được các ngươi nữa..."
Cốc Mẫn Nguyệt chỉ vào mũi Bạch Dữ mắng, càng càng mắng càng tủi thân.
Bạch Thương đứng một bên quan sát hai người họ, sờ cằm trầm ngâm đăm chiêu, nhìn đến Bạch Cửu nổi cả da gà.
"Hai ngươi hiện tại..."
Ông cẩn thận hỏi.
"Gặp bình cảnh phi thăng."
Bạch Dữ chỉ có đối với người nhà mới nhiều lời, không đợi Bạch Cửu đáp đã nói.
"Nhanh như vậy sao!?"
Cốc Mẫn Nguyệt giật mình.
"Đỉnh phong cũng không khó đến, quan trọng là tầng giấy mỏng kia. Có khi đến lúc tuổi thọ cạn kiệt cũng không chạm đến được."
Bạch Thương lại thấu hiểu hơn.
Với thiên phú của hai người, sớm muộn gì cũng sẽ đến được đỉnh phong, không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
"Ta thấy không khó như vậy."
Bạch Cửu phản bác.
Mấy người quay qua nhìn nó. Cả Bạch Dữ cũng vậy, sâu trong đáy mắt là ý vị khác thường.
"Ta cảm thấy chỉ thiếu một thời cơ thôi. Giống như nhìn thấy thứ gì đó sẽ có linh cảm."
Đây cũng là nguyên nhân nó kéo Bạch Dữ chạy khắp nơi.
"Thuận theo tự nhiên thôi."
Bạch Dữ gật đầu giống như đồng ý với lời nó nói, lại nhàn nhạt thả xuống một câu.
Thuận theo tự nhiên đi.
...
Sau khi về Long Giới hai người cũng không đi đâu nữa, Bạch Cửu không ra chủ ý, Bạch Dữ lại càng không nói, giống như hai người đều ngầm hiểu ý nhau, không ai nhắc lại chuyện phi thăng nữa.
Ba tháng sau, khi mà ai cũng gần như quên mất chuyện này.
Đêm đến...
"Ưm... Ư... Dữ Dữ... Nhẹ..."
Đáp lại những âm thanh kiều mị kia là tiếng dập còn mạnh hơn thế nữa, lắm lúc khiến Bạch Cửu cảm thấy như đến cả ấu long cũng bị hắn đỉnh đến bay ra ngoài luôn vậy.
"Hừ hừ... A..."
Một đợt cao trào lại tới, cơn khoái cảm kinh người còn chưa hạ xuống đã phải gồng mình đón nhận những cơn sóng tình tiếp theo.
Bạch Cửu cảm thấy nam nhân hôm nay đặc biệt mãnh liệt hơn bình thường, làm nó đến mức linh hồn cũng phi thăng, long đản đản trong bụng cũng bị đỉnh đến phập phồng...
"A..."
Vành tai non mềm bị người ngậm lấy, liếm lộng từng chút như đang nếm thử mĩ vị nhân gian. Nhục bích theo từng cái kích thích hung tợn mà xoắn a xoắn.
"Hừ... Yêu tinh..."
Nam nhân mém thì tước vũ khí, ra vào càng dữ dội hơn, nắm cằm thiếu niên hôn xuống. Tiếng nước dính nị không phân biệt được là trên hay dưới chui vào tai khiến người như muốn bốc cháy.
"Tiểu chút chít... Không được đi một mình..."
"Ân... A..."
"Nghe không..."
Giữa những âm thanh lách nhách mị hoặc là tiếng thủ thỉ gấp gáp.
Bạch Cửu bị đỉnh đến mơ màng giống như cảm nhận đến bất an của nam nhân, khi hắn hỏi đến lần thứ n nó mới có hơi sức mà đáp lại.
"Không... Không đi một mình... Ân ân... Chỉ đi với ngươi... Dữ Dữ a..."
"Ha a a..."
Tiếng rên rỉ cao vút như muốn xuyên tận mây xanh, chọc cho người nghe tâm ý viên mãn.
"Là ngươi đáp ứng ta rồi đó."
Bạch Dữ nhìn tiểu chút chít bị mình dày vò đến mức trở lại nguyên hình, vẫn còn chưa an tâm mà ôm lấy nó, áp nó vào bên gò má thủ thỉ.
Tiểu chuột dù đã mệt đến thiếp đi vẫn cảm giác được nồng đậm bất an của hắn, theo bản năng lè lưỡi ra liếm nhẹ liếm khóe môi hắn vài cái, cuối cùng rút vào cổ hắn ngủ ngon lành.
Nam nhân sâu kín thở ra một hơi, đè xuống bất an mà ôm chặt nó nhắm mắt.
Ánh trăng tròn vành vạnh xuyên qua hang trời chiếu vào động phủ, lung linh đến ảo diệu.