Dù Bạch Dữ không nói nhưng nó biết hắn vẫn luôn nhớ đến chuyện mang nó về nhà. Tuy rằng sau này đã hiểu chuyện nhiều hơn, cũng biết không phải cứ phi thăng là sẽ về được nhà, thế nhưng chỉ cần là lời hắn đã hứa với nó, hắn sẽ làm cho được.
Mắt thấy tình hình của Mâu Mân không có gì đáng ngại nữa, bốn người chia làm hai từ biệt nhau. Mộc Tâm Vi vẫn ở lại sơn cốc tạm thời đó đợi Mâu Mân hoàn toàn khỏe lại.
Bạch Cửu theo nam nhân của nó một đường đi về phía tây đại lục.
"Đây là..."
Bạch Cửu nhìn khung cảnh ngày một quen thuộc, có chút giống một nơi nào đó trong ký ức mà nó từng rất không thích, ngơ ngẩn quay đầu nhìn nam nhân.
"Ừm."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp, kéo nó đi sâu vào trong Vạn Lôi Quật.
Bạch Cửu nhìn biển lôi điện phía trước, lông tơ toàn thân như muốn dựng đứng hết lên. Bảo sao mà mấy hôm trước người này trở về trên thân vẫn còn thiên uy nồng đậm như vậy.
"Đừng sợ."
Cảm thấy nó kháng cự với nơi này, Bạch Dữ che chở nó trong lòng, nhẹ giọng trấn an.
Dưới sự bảo hộ của hắn, hai người một đường xuyên qua lôi hải, đi đến độ sâu mà cả lần trước Bạch Dữ cũng chưa đi qua.
Có một điểm kỳ lạ là... Càng đi sâu vào trong lôi điện càng mỏng, thế nhưng trong không gian luôn tồn đọng một luồng uy áp cực kỳ trầm lắng, khiến chuột sợ run chim.
Cuối cùng Bạch Dữ phải để nó biến trở về, một thân lông xù như quả bóng ôm trong ngực tiếp tục đi tới.
Bạch Cửu không rõ sao hắn cứ mãi đi vào, rốt cuộc bên trong có cái gì tốt sao?
Dù có tốt thì cũng là hắn tốt, nó không có!
Hu hu...
Bạch Dữ nhìn nó bấm loạn như vậy suýt thì bật cười, lâu rồi hắn không thấy nó đáng yêu như vậy đó.
Sắp đến rồi, ngoan, đừng sợ.
Vì mẹ tốt con tốt, hắn không thể để tâm lý quái ác của mình làm loạn, mở miệng tiếp tục trấn an nó.
Hắn nói không sai.
Lại đi thêm một đoạn, Bạch Cửu nhìn thấy điểm cuối của Vạn Lôi Quật này.
Một vách núi đen thùi lùi hiện ra trước mắt như một bức tường thành cổ xưa. Lôi điện không đánh được tới phạm vi một trượng xung quanh vách núi, thật là kỳ lạ.
Bạch Dữ mang nó rời khỏi tấm màn lôi điện, lại gần vách núi, tiến vào một hang động tối đen.
Hắn vừa đi vừa lấy từ viên dạ minh châu ra đặt vào một vài điểm lồi trên đoạn đường đi vào trong khiến cho không gian nơi này sáng lên, có thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Hang động này không lớn, thế nhưng vừa đẹp cho hai người ở lại.
Mật độ lôi điện ở đây là mạnh nhất Vạn Lôi Quật, thích hợp cho Bạch Dữ tu luyện, mà Bạch Cửu cũng không cần phải rời xa hắn.
Bạch Cửu nhìn hắn tất bật sắp xếp lại động phủ, thầm nghĩ hắn cũng không muốn mang mình đưa cho người nữa nên mới cất công tìm kiếm một nơi như vầy. Ở đây sợ rằng chẳng mấy người mò đến được, không sợ bị quấy rầy, còn có thể tùy thời ở bên nhau. Nó kích động cho nam nhân một cái hôn môi bằng miệng chuột, tâm tình vui vẻ đến cả Bạch Dữ cũng cảm nhận được.
"Vui như vậy?"
Lúc nãy còn sợ hắn mang nó đi nướng đến mức lông cũng xù lên tròn quay.
"Chít chít..."
Không muốn xa ngươi...
Hai âm thanh một trong một ngoài vang lên trong tim và cả trong tim khiến đáy lòng hắn mềm nhũn.
Tâm tình hài hòa thì nên làm chút chuyện hài hòa...
...
Bạch phụ Bạch mẫu nhận được tin của Bạch Dữ cùng thời điểm hai người đi vào Vạn Lôi Quật, dù trong thư hắn không nói không cần tìm hắn thì hồi âm của họ cũng không thể đến được.
"Đứa nhỏ này cũng không thèm đưa tiểu Cửu về cho ta nhìn một cái. Nhưng mà ta rất không hiểu, tại sao chúng nó lại gấp gáp muốn phi thăng như vậy?"
Dù chúng nó có thiên phú phi thăng thì cũng không phải muốn phi là phi được. Từ tầng năm đến đỉnh phong Yêu Vương phải dùng bao nhiêu thời gian... Dù thuận lợi thì cũng rất dài...
Chẳng lẽ chúng định không về luôn?
"Có lẽ là liên quan đến tiểu Cửu."
Bạch Mặc sờ cằm đoán.
Lai lịch của Bạch Cửu đến nay chỉ có mình Bạch Dữ biết, họ chỉ nghĩ nó rất khó lường, chắc chăn lai lịch không hề bình thường, nhưng thế thì cũng không liên quan đến việc phi thăng đúng không.
Chẳng lẽ nó từ đại thiên thế giới rớt xuống trung thiên thế giới?
Nghe cũng rất có lý...
...
Bạch Cửu hai người không biết phụ mẫu Bạch gia ở nhà bổ não lai lịch của mình, sau khi nó bị nam nhân không biết tiết chế là gì quần một trận không rõ đã trôi qua bao lâu, ngủ một trận tỉnh dậy nam nhân đã không còn trong động phủ.
Nó không nghĩ gì nhiều, dứt khoát nằm luôn trên giường ngọc tu luyện.
Sau khi tới đây Bạch Dữ đã biến cả động phủ này thành một cái tụ linh trận, sử dụng tinh thạch cực phẩm để bày trận. Hiện tại Bạch Cửu có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm dữ dội xung quanh mình. Mức độ nồng đậm cao đến độ khiến cho không gian như bị phủ lên một lớp sương khói mờ ảo, bao bộc cả động phủ bên trong.
Để giữ cho tụ linh trận luôn hoạt động, họ đã đem tinh thạch cực phẩm rải đầy hang động, không đến trăm năm thì không thể dùng hết được số đó.
Đó là chưa nói nhiêu đây không phải là tất cả.
Thế nhưng Bạch Cửu không biết, nó đến một trăm năm sau mới nhìn thấy Bạch Dữ...
...
Bạch Cửu cảm thấy giấc ngủ này của nó đặc biệt dài, giống như đã trôi qua thật lâu. Thế nhưng nó chưa từng ngủ lâu như vậy nên nó chỉ nghĩ là vừa mới qua không lâu...
Nó tự nhiên tỉnh lại là vì nó bỗng nhiên cảm thấy tức bụng, giống như muốn đi xì xì... Thế là nó tỉnh. Nó không thể xì trên giường.1. harry potter fanfic
Bạch Cửu ngủ đến mơ màng đã quên mất bản thân từ sau khi ích cốc tu chân đến nay không còn những cái đại tiểu tiện kia nữa. Nó lờ mờ bò dậy... Đến một góc nhỏ trong động phủ đi xì xì rồi...
Nhưng nó tất nhiên là không xì ra được cái gì... Thay vì thế, đỉnh đầu bỗng nhiên nổ tung, uy áp như núi đè xuống thân, dọa nó giật cả mình, tỉnh cả người.
Ầm ầm!!
Bên ngoài động phủ còn vang lên tiếng sấm đì đùng dọa chết chuột.
Cái tiếng này, hoàn cảnh này quá quen, khiến nó nhanh chóng đón ra tình huống hiện tại là chuyện gì.
Nó muốn độ kiếp rồi!!!
Dữ Dữ!!!
Cứu chuột!!!
Bạch Cửu vừa kêu vừa lao thẳng ra khỏi động phủ với tốc độ ánh sáng. Nó sợ nếu nó không nhanh, động phủ này sẽ tan thành mây khói.
Nó hoàn toàn không có thời gian nghĩ xem bản thân là đang muốn độ kiếp tầng mấy.
Ùm!
Đùng!
Ngay khi nó va vào một thân hình cao lớn thì tia lôi kiếp đầu tiên đã giáng xuống, nhấn chìm hai thân ảnh bên dưới.
"Dữ Dữ!!"
Bạch Cửu ôm chặt hắn, miệng không ngừng gọi loạn.
"Ta đây. Đừng sợ."
Giọng nam từ tính đầy cảm giác an toàn vang lên trên đỉnh đầu khiến người đặc biệt vững dạ.
"Ta... Ta chỉ là ngủ một giấc, sao tỉnh lại đã muốn độ kiếp rồi..."
Bạch Cửu tiếp tục nỉ non.
Bạch Dữ nghe mà bất lực cực kỳ.
Gì mà ngủ một giấc?
Ngủ một giấc mà mất tận trăm năm, hại hắn đã trăm năm không thấy nó, sắp bị liệt dương vì tinh khí quá thịnh mà không được giải phóng đến nơi rồi.1
Cái tiểu chút chít trời đánh.1
Vốn dĩ hắn đúng là đi một lần cũng mười mấy năm, nhưng đợi hắn trở lại nhìn xem nó thì phát hiện linh khí trong động quay cuồng dữ dội. Nếu hắn cường thế tiến vào có thể làm cắt ngang quá trình tu luyện của nó.