"Ngươi là ai?"
Đứng đầu nhánh thứ ba - Cốc Dịch Lương, tam gia Cốc gia nhăn lại mày nhìn Bạch Dữ quát hỏi.
Mấy người phía sau ông ta đều nhìn chòng chọc vào nam nhân áo trắng tóc trắng phía trước, đủ loại ý tứ hiện lên trong ánh mắt họ khi lần tiên nhìn thấy hắn. Có ngờ vực, có khinh khỉnh, có ngạo mạn, còn có cả kinh hỷ... Nhưng tất cả đều nhận định mình chưa từng thấy người này trong Cốc gia. Nhìn điệu bộ nhàn nhã từ phía xa đi tới, có khả năng rất lớn là khách của ai đó trong Cốc gia. Nhưng dù sao ở đây có tận hai người có bối phận cao trong Cốc gia, vậy mà đối phương dám không đặt họ vào mắt, cứ vậy làm lơ.
Đúng vậy, Bạch Dữ xem như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu đi tới trước.
Cốc tam gia còn chưa kịp hét lên phẫn nộ đã có người vượt qua mặt ông ta, trước tiên chặn lại bước chân của Bạch Dữ.
Cốc Tịnh San giấu đi sự si mê trong mắt, một bộ kiêu ngạo hất cằm nhìn người nam nhân bị mình chặn lại. Cứ nghĩ sẽ nhìn thấy chút kinh diễm gì trong mắt đối phương, nhưng không... Cốc Tịnh San bị sự làm lơ triệt để của hắn chọc khùng, khuôn mặt kiều diễm đỏ lên lại càng thêm chọc người. Ít nhất ở đây vẫn có người say mê nàng ta, chính là thiếu niên duy nhất đi cùng họ, Cốc Thịnh - Đệ tử chi thứ ba đời này của Cốc gia.1
Cốc Tịnh Nhã dù không muốn thừa nhận cũng không được, so với nàng, Cốc Tịnh San vẻ đẹp thiên hướng quyến rũ này dễ làm nam nhân mê đắm hơn khuôn mặt thanh thuần như hoa lan của Cốc Tịnh Nhã. Dù so trình độ xinh đẹp thì hai người chẳng hề thua kém.
Cốc Tịnh San và nàng đều là đệ tử chi thứ tư của Cốc gia.
Thấy Cốc Tịnh San bình thường kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi, ỷ vào bản thân xinh đẹp mà chẳng xem nam đệ tử trong chi bọn họ chút nào, mở miệng là Cốc Tuyên, ngậm miệng là Cốc Tuyên lúc này lại đỏ bừng mặt xông lên phía trước, phong phạm gì đó đều quên hết thì cũng biết nàng ta đánh cái gì chủ ý. Nàng trong lòng cười lạnh.
Người nam nhân từ đâu xuất hiện kia thật sự rất tuấn tú, là rồng trong lòng người không sai. Dù là nàng cũng phải công nhận, trong số những người nàng từ thấy, không có ai đẹp hơn đối phương. Thái độ lạnh lùng không xem ai ra gì của đối phương cũng rất chọc người say mê. Nhưng nàng sẽ không cư xử như nữ nhân vừa biết yêu không biết kiềm chế gì như vậy. Chưa nói có lọt vào mắt người ta không, lỡ bị đối xử lạnh nhạt thì không phải quá mất mặt.
Chính là tình huống như bây giờ.
"Ngươi là ai!?"
Cốc Tịnh San chống nạnh, lập lại lời của Cốc tam gia khi nãy, một bộ thẹn quá hóa giận nhìn Bạch Dữ.
Bạch Dữ vẫy không nhìn nàng ta, bàn tay nhẹ nhàng sờ soạn ngực áo, trấn an tiểu chuột đang loạn động, không muốn nó đi ra làm bẩn mắt.
Thế nhưng hành vi biểu tình của hắn lại khiến người khác hiểu lầm là vừa làm điều xấu, đang chột dạ.
"Ngươi giấu cái gì trong ngực!? Có phải cho rằng dựa vào vẻ ngoài chính nhân quân tử kia, ở Cốc gia ta ăn trộm là có thể bình an rời đi!"
Cốc Tịnh San vừa bổ não vừa xẹt một cái rút roi da dắt bên hông xuống, quật một cái thật mạnh xuống đất, khí thế hùng hổ mà chỉ vào Bạch Dữ mà chụp mũ.
Cốc Tịnh Nhã che miệng, rất không có ý tứ muốn cười nhạo nàng ta. Ai vừa mới một bộ hoa si, cũng không biết là bản thân đang mất tiết tháo khen đối phương thật chính nhân tử.
Nhưng chỉ có mình nàng nghĩ vậy, những người còn lại đều tập trung vào việc có người muốn ở Cốc gia trộm cắp.
"Tịnh San!"
Cốc Tứ gia quát nhẹ một tiếng, ngăn lại hành vi của Cốc Tịnh San. Nhưng không phải ông ta cho rằng nàng ta nói sai, chỉ là muốn thể hiện tư thái chủ nhà. Ông ta nói: "Vị đạo hữu này, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ tiếp theo nên làm thế nào. Nể tình ngươi là khách, chúng ta sẽ không truy cứu quá nặng nề."
Thái độ của ông ta so với Cốc tam gia thì mềm mỏng hơn nhiều, nhưng chỉ việc ông ta hùa theo chụp mũ cho hắn thì Bạch Dữ đã chẳng muốn tốn hơi thừa lời với họ một câu nào.
Cốc tứ gia cảm thấy lão đã rất có thành ý cùng độ lượng rồi, vậy mà ông ta đợi thật lâu vẫn không thấy đối phương có biểu hiện hay phản ứng nên có, tức thì sắc mặt không đẹp chút nào. Lại thêm Cốc tam gia như có như không cười nhạo mà sắc mặt càng thêm xấu.
Lão xấu mặt thì Cốc Tịnh San luôn biết cách lấy lòng trưởng bối lập tức ra mặt cho ông ta.
"Để ta xem ngươi còn không biết tốt xấu cỡ nào!"
Nàng ta vừa nói vừa vung roi về phía Bạch Dữ. Nhìn dây roi bỗng nhiên mọc đầy gai nhọn thì biết đây không phải một roi bình thường mà đã dùng qua chiêu thức, tuyệt kỹ.
Vốn dĩ với tu vi của Cốc Tịnh San, không có khả năng một roi này ảnh hưởng Bạch Dữ mảy may, thế nhưng cố tình nàng ta lại nhắm vào ngực trái của hắn mà vung roi...
Kết quả...
Chát!
Rầm!'
"A!"
Tiếng đầu tiên là khi roi da chạm vào bàn tay đang vung lên của Bạch Dữ. Tiếng thứ hai là âm thanh vật nặng bay ra, đâm vào hòn non bộ cách đó năm trượng. Tiếng thứ ba là tiếng hét thảm thiết của Cốc Tịnh San khiến người sợ hãi đến ngây người.
Không ai trong số họ và cả Cốc Tịnh San nghĩ rằng sự việc sẽ diễn ra như vậy. Thế nên lúc nàng ta bay ra, đập mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng như bị dập nát mới phản ứng lại mà hét lên, đầy mồm máu tươi, hoa dung thất sắc mà ngã quỵ không đứng dậy nổi.
Tất nhiên, nàng ta còn đứng được thì cũng quá khinh thường một phần công lực của Bạch Dữ.
Không ngất đi luôn hoặc thậm trí là bỏ mình tại chỗ thì cũng là do nàng ta may mắn.
"San nhi!"
Cốc Thịnh hoàn hồn đầu tiên, lập tức chạy tới bên người nàng ta. Vừa kiểm tra thì mặt mày đã xấu như nuốt phải ruồi.
"Tam gia gia, hắn vậy mà phế đi một thân kinh mạch của San nhi!"
Cốc Thịnh phẫn nộ hô lên, vừa đau lòng nhét cho Cốc Tịnh San một viên đan dược giúp nàng ta ổn định thương thế.
"Cái gì!?"
Mấy người họ Cốc vừa nghe đã giật mình giận dữ không kém gì Cốc Thịnh. Hai người Cốc tam gia, tứ gia đồng loạt rút kiếm chỉ vào thủ phạm ác độc, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, làm chuyện thiên thương hại lý rồi mà vẻ mặt vẫn không có chút biến hóa nào, giống như bản thân chưa từng làm ra chuyện gì, nhàn nhã đứng đó, mắt cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái... À không, có liếc Cốc Tịnh San một cái vì cả gan đánh vào tiểu chuột của hắn.
"Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây! Nộp mạng đi!"1
Cốc tứ gia hét lên một tiếng, vung kiếm về phía Bạch Dữ.
Khí thế dữ dằn khiến Cốc Tịnh Nhã giật mình thoát khỏi cơn chấn động vì biết Cốc Tịnh San đã bị phế mà vui vẻ không thôi.
Mắt nhìn tình hình trước mắt, lại nhìn mũi kiếm của tứ gia cách nam nhân ngày một gần, Cốc Tịnh Nhã giống như có thể nhìn thấy thảm trạng giống như Cốc Tịnh San đang phải chịu của nam nhân thì lúc này bị biến nổi lên.
Choang!
Keng!
Một bóng người xuất hiện trước mặt Bạch Dữ, một kiếm hất ra mũi kiếm của tứ gia, đồng thời luồn ra sau lưng hắn chặn lại một kiếm nữa của tam gia, cường lực mạnh mẽ đẩy lùi cả hai về phía sau, khiến cho họ nhất thời không thể biến chiêu mà tấn công lên nữa.
Cơ bản thì Cốc tam gia, Cốc tứ gia nhìn thấy người tới đã không có ý định lại đánh, thế nhưng bị hậu bối hất ra, sự tình mất mặt như vậy khiến sắc mặt hai người đều đen như đáy nồi.
................................................................