"Bảo vệ tâm mạch tránh cho độc phát mà chết thì còn được, nhưng làm sao bảo vệ được đứa bé?"
Cốc Dĩ Phong cảm thấy quá không thể lý giải.
Hiện tại Cốc Tâm Hối sử dụng tu vi nguyên lực cả đời để bảo vệ đứa bé nên thân thể mới tàn tạ như vậy. Chất độc đều là dùng đan dược ép xuống. Nếu không phải vì đứa bé thì khả năng nàng tự ép độc ra sẽ lớn hơn rất nhiều, không đến mức tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Đúng là độc không phải là vấn đề cho Cốc Tâm Hối, mà là đứa bé.
Đầu có Bạch Cửu cấp tốc xoay chuyển, ở trong tinh thần hải vòng đến vòng đi, lật tung kiến thức đan đạo mà nó biết cùng với những gì mà nó có. Khi ánh mắt nó đảo qua một nơi thì bỗng nhiên lóe lóe.
Trên tay nó bỗng nhiên xuất hiện một quyển đan thư đặc biệt cổ xưa. Bạch Dữ nhìn thì nhận ra, nó không phải là quyển hắn trộm được mà là một quyển hắn gom được trong di tích động phủ. Cái thời điểm hắn cùng tiểu chuột lạc mất, hắn đã nuốt gọn đan phòng mà chẳng để cho Khúc Tử Nhi cái gì kia đó.
"Bạch Dữ ngươi xem."
Bạch Cửu lật lật ra một trang sách rồi chỉ cho Bạch Dữ.
Ba người này họ Cốc cũng trau đầu ghé mắt vào xem.
Trên trang giấy có rất nhiều hình ảnh, là giai đoạn một bông hoa trưởng thành, hoa nở, hoa rụng, kết nhụy.
"Này là Tử Liên Thảo đúng không?"
Bạch Cửu hỏi hắn. Không dưng tự nhiên nó lại hỏi mà không phải đọc để biết. Đơn giản là vì đối tượng được phân tích trong sách không phải là Tử Liên Thảo đóa hoa kia, mà là nhụy hoa, hay nói đúng hơn là hạt của đóa hoa đó: Tử Liên Tâm Dực.
"Đúng là Tử Liên Thảo thảo dược cấp sáu."
Bạch Dữ gật đầu, Cốc Dĩ Phong cũng có hiểu biết nên cũng đồng ý.
"Ở đây nói, Tử Liên Thảo trưởng thành cho ra Tử Liên Tâm Dực có thể thay thế túi thai, để đứa nhỏ sinh trưởng ở trong đó, không cần cơ thể mẹ chăm sóc cũng có thể sống tốt."
Bạch Cửu càng đọc hai mắt càng sáng.
Cái này chẳng khác gì cho đứa bé một cái vỏ như vỏ trứng, khác cái chỗ vỏ trứng này có thể không cần cơ thể mẹ nuôi nấng mà có thể tự thân nó sinh ra linh khí giúp đứa nhỏ trưởng thành. Tử Liên Tâm Dực còn có thể thay đổi cốt cách của đứa bé, khiến nó sinh ra đã định sẽ mang tư chất tu đạo hơn người thường rất nhiều, là bảo vật khó cầu.
Một Tử Liên Thảo trưởng thành kết đài sẽ cho ra chín hạt Tử Liên Tâm Dực, mỗi hạt có thể duy trì một tháng. Cái này phù hợp với quá trình dựng d.ục của nhân loại là chín tháng mười ngày.
"Tử Liên Thảo chưa nói có kiếm được không, muốn có Tử Liên Tâm Dực thì càng khó như lên trời bởi vì Tử Liên Thảo cần lượng lớn linh khí bồi bổ. Nếu cho nó sinh trưởng bình thường thì ngàn năm hoa nở, lại nở trong thời gian chín ngàn năm mới rụng hết cánh hoa, kết đài hoa, hạt thành thục..."
Cốc Dĩ Phong càng đọc càng tuyệt vọng.
Nếu có thứ này, không những cứu được đứa bé mà còn khiến tương lai nó rực rỡ tỏa sáng, chống đỡ Cốc gia ngàn năm không suy chứ nói. Nhưng Tử Liên Tâm Dực kiếm đâu ra?
"Có Tử Liên Thảo."
Bạch Dữ hiểu tại sao tiểu chuột lại hỏi hắn, bởi vì họ có cả một biển hoa Tử Liên Thảo ấy chứ. Nhưng nó chỉ là Tử Liên Thảo mà thôi.1
Cốc Dĩ Phong nghe hắn nói có thì mắt sáng lên, thế nhưng lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
"Có Tử Liên Thảo chứ không phải Tử Liên Tâm Dực..."
Lời này giống như cái kim chích vào quả bóng, khiến nó tuyệt vọng xẹp xuống, không đường vãn hồi.
Tâm tình mấy người nhà họ Cốc như ngồi tàu lượn, lúc lên lúc xuống, có thể bộc phát bệnh tim lúc nào chẳng hay.
Bạch Dữ nhìn đứa nhỏ nhà mình đang ranh mãnh cười mà lắc đầu. Nó là đang trả thù người nhà họ Cốc lúc đầu đã cảm thấy nó không xứng làm đạo lữ của hắn đây mà.
"Đừng quậy."
Hắn sủng nịnh nhéo nhéo mặt nhỏ của nó.
"Chúng ta có thể thúc đẩy nó sinh trưởng mà."
Bạch Cửu lè lưỡi, đắc ý nói.
Không đợi cho mấy người nhà họ Cốc phản ứng nó đã kéo tay nam nhân chạy đến cái bàn trà bên cạnh.
"Bạch Dữ ngươi mau cắt một mảnh hàn ngọc có chứa đóa hoa đi. Lựa đóa nào lớn nhất ấy."
Nó vội vàng thúc giục.
"Đừng gấp."
Bạch Dữ bị nó kéo thì sợ hết hồn, vỗ nhẹ đầu nó trách mắng, thấy nó chu mỏ thì bất đắc dĩ.
"Cái gì, làm cái gì vậy?"
Lão gia tử chạy tới chiếm một cái ghế, hóng hớt y chang lão ngoan đồng.
Rõ ràng bầu không khí đang căng thẳng mà bị mấy người họ dày vò đến biến chất. Thế nhưng lúc này chẳng ai để ý lắm. Lão bà tử cũng chiếm một cái, bốn người ngồi vây quanh bàn tròn. Cốc Dĩ Phong buộc lòng phải đứng bên cạnh xem. Cốc Tâm Hối cũng ngóng mắt qua đây, bởi vì tâm tình mà khuôn mặt cũng có chút huyết sắc hơn.
Bạch Dữ nhanh chóng thỏa mãn sự tò mò của mấy người. Hắn lấy ra một miếng hàn ngọc vạn năm, bên trên có cắm một đóa Tử Liên Tâm to như bàn tay Bạch Cửu khi xòe ra hết cỡ.
Không biết là do đã cắm trên đó khá lâu hay sao mà nơi tiếp xúc giữa vết cắt trên cuống hoa và miếng hàn ngọc đã sinh trưởng ra những cái rễ rất nhỏ, hút lấy linh khí từ ngàn ngọc đến nuôi dưỡng cùng duy trì mình sống sót mà không khô héo.
Người nhà họ Cốc không nghĩ họ tài đại khí thô như vậy, đến cả hàn ngọc vạn năm mà cũng có, còn dùng để bảo quản Tử Liên Thảo nữa chứ.
"Cái này... Còn không?"
Lão gia tử liếm môi hỏi. Sau đó bị lão bà tử đập cho một cái.
"Còn nhiều lắm."
Bạch Cửu vừa nói vừa tạo một cái rãnh trên miếng hàn ngọc, xung quanh phần gốc của đóa hoa. Mảnh vụn hàn ngọc hóa thành linh khí nhanh chóng được nó hút hết, đóa hoa càng thêm lung linh tươi đẹp, nhưng vẫn chưa đủ cho nó phát triển rồi kết hạt.
"Giờ phải làm sao..."
Cốc Dĩ Phong tò mò được một nữa đã thấy Bạch Cửu trên tay xuất hiện một cái bình ngọc...
"Đây là..."
Lão gia tử ngờ vực lại không rõ kích động nhìn cái bình.
Bạch Cửu không quan tâm đến họ, cười thần bí mở nắp cái bình.
"Hít!!"1
Cốc gia nhân nhịn không được chấn động đến hít khí. Chỉ là một chút linh khí bay ra mà đã khiến cho Cốc Tâm Hối đang bệnh nặng vô tình hít vào thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu. Độ nồng đậm của nó là không thể bàn cãi.
Bạch Cửu cũng không cho họ kịp phải ứng đã nghiêng cái bình, đổ linh d.ịch vào cái rãnh vừa mới khoét ra.
Biến hóa mắt thường có thể thấy bắt đầu xuất hiện.
Đóa Tử Liên Thảo vốn không có khả năng sinh trưởng thêm bắt đầu lay động lên. Mỗi cánh hoa mềm mại run run, trên mỗi cánh còn xuất hiện những giọt nước trong suốt xinh đẹp. Bọn họ không chút nghi ngờ mà hiểu được đó là linh khí hội tụ thành sương. Thứ này mang theo dược hiệu của Tử Liên Thảo, cực kỳ tốt.
Nhưng họ không có bị nó hấp dẫn nhiều, bởi vì sự hiện hữu của nó không bằng những biến hóa khác của đóa hoa.
Cả đóa hoa như run rẩy vươn thân lên, giống như đang duỗi người, dù luống hoa vẫn không dài chút nào. Dù vậy hình ảnh này cũng thật nhân tính hóa, ánh mắt đám người nhìn vào đóa hoa càng thêm kích động. Ở một góc đám người không nhìn tới, linh d.ịch trong rãnh lấy mắt thường có thể thấy rút đi.
Vì không biết hiệu quả thế nào nên Bạch Cửu chỉ đổ từng chút một. Thời điểm thấy đóa hoa xuất hiện sương nó đã không hề ngừng lại mà đổ thẳng cả lọ vào cái rãnh.1