Bạch Dữ nhìn Bạch Cửu từ lóng ngóng đến thành thục mà lột da con Phong lang, kéo lấy nội tạng ra đốt đi rồi xiên con yêu thú lên, bắt đầu nướng mà không biết nên nói gì.1
"Đây là yêu đan sao?"
Bạch Cửu giơ giơ viên yêu đan có màu trắng nhưng mang chút tia ánh sáng xanh lên mà hỏi Bạch Dữ.
"Ừm, ngươi cũng có."
Hắn gật đầu, còn nói thêm.
"Vậy cái này làm gì? Da thú thì ta biết. Ở chỗ ta sẽ làm quần áo."
Bạch Dữ chỉ kêu nó giữ lại da thú cùng răng thú, móng vuốt. Những thứ đó ở thế thú cũng sẽ giữ lại nên nó không khó hiểu.
Cách nói của Bạch Cửu cũng không sai nên Bạch Dữ không đính chính, hắn thật sự là có ý đó.
"Đều cần dùng, ngươi cứ cất hết đi. Lỡ không dùng thì đem bán đi cũng có thể kiếm chút ít, kiếm tiền cho ngươi mua dược liệu luyện đan."1
Hắn nhàn nhạt nói.
Bạch Cửu không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu, đem chúng nó đều cất vào giới chỉ.
Trước khi đi hai người đã mang tất cả bảo vật trong động phủ bỏ vào giới chỉ, Bạch Cửu cũng đã biết giới chỉ là cái gì. Nó không ngờ cái vật nhỏ xíu kia lại có thể chứa được nhiều thứ như vậy. Kể ra thì, cái bạch ngọc lộ cũng thế nhỉ? Một cái bình bé tí mà chứa được cả trăm viên đan dược.
"Đúng rồi, đan dược cũng bán đi sao?"
Nó nhớ ra chuyện này.
"Ừm, chúng ta không cần sài cái đó. Bán đi lấy tiền mua dược liệu cho ngươi luyện tập."
Bạch Dữ gật đầu. Vốn dĩ hắn định đưa cho Hỏa Phong bán đi nhưng nghĩ lại thì thôi. Hắn không muốn bại lộ chuyện này quá sớm. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền.
Bạch Cửu đã hiểu, nó chuyên tâm vào việc nướng thịt yêu thú.
Từng con hỏa long vờn quanh miếng thịt, âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên.
Bạch Dữ nói thịt yêu thú phải dùng hỏa mộc mới nướng chín được, nếu không phải đợi rất lâu. Họ không có hỏa mộc nên Bạch Cửu dùng hỏa linh căn để nướng. Nó nghĩ, chuyện này cũng giống như luyện đan thôi mà.
Bạch Dữ nhìn nó nhàn nhã chơi mà hết nói nổi. Sao người thì lớn mà tâm tính không lớn chút nào vậy nhỉ?
Bạch Cửu không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Nó nướng chín vàng con yêu thú, sau đó vét lên một lớp "gia vị", lại tiếp tục nướng.
Nhìn đến đây, Bạch Dữ còn muốn đỡ trán hơn. Hắn thật không hiểu, dược thảo mà nó cũng khám phá ra được cái cách dùng mới lạ này, thì đủ thấy nó chấp nhất thế nào với ăn uống.1
Dù nó cũng thơm ngon thật, hắn nghĩ.
Chẳng mấy chốc mà cả khu rừng đã nồng nặc mùi thịt nướng tẩm gia vị thơm phứt, đủ để lôi kéo rất nhiều phiền toái. Nhưng chính là không có con yêu thú nào đến đây.
Bởi vì Bạch Dữ không muốn bị làm phiền nên đã tạo ra một kết giới nhỏ bao vây bọn họ lại, người bên ngoài không nhìn đến được họ.
Lại qua vài lần quét gia vị, cuối cùng món thịt nướng Phong lang đã ra lò.
Bạch Cửu dùng đao gió cắt xuống từng miếng thịt mỏng, đặt trong một cái đĩa bạch ngọc. Nói cũng kỳ, mọi thứ của Bạch Dữ đều có màu sắc này. Nó hoài nghi, người này vì yêu bản thân nên yêu luôn cả những thứ màu trắng.1
Nó đưa cái đĩa cho Bạch Dữ, bản thân vừa cắt vừa ăn.
Từ lúc nó sáng chế ra gia vị sau khi hiểu rõ những thảo dược xung quanh, thì Bạch Dữ cũng sẽ ăn một chút đồ nó nướng. Quy kết ra, đối phương không phải không ăn mà là phải ngon mới ăn. Bạch Cửu ở trong lòng phun tào hắn.
Hai người nhàn nhã mà xử lý bữa ăn đến bất chợt này, Bạch Dữ còn chê thịt Phong lang dai... Ừm thì không ngon bằng Bạch Long ngư rồi. Nhưng với tay nghề nướng thịt hai năm của nó, thì dù không ngon cũng không phải không ăn được.
Tuy nhiên, sau đó Bạch Dữ chỉ cho nó nướng thứ hắn nghĩ rằng ngon mà thôi. Đồ dở như Phong lang hắn sẽ không ăn, cũng không cho nó ăn.
Rồng chi mà bá đạo.1
Sau khi giải quyết bữa ăn, hai người lại tiếp tục lên đường rời khỏi khu rừng. Cho đến khi nhìn thấy đường lộ thì hai người cũng không gặp qua ai cả. Tính từ chỗ cổng vào Long giới đi ra thì cũng không quá xa, họ chỉ mất có nữa khắc* đã ra ngoài rồi.
*Nữa khắc là 15 phút, nữa canh giờ là một tiếng.1
Tuy nhiên, này chỉ là rời khỏi khu rừng. Sau đó họ tiếp tục băng qua sơn mạch trước mặt, đi mấy canh giờ nữa mới nhìn thấy thành thị mà Bạch Dữ nói.
Trên đường đi, tất nhiên là Bạch Dữ sẽ cho Bạch Cửu thực chiến, nên mới mất thời gian như vậy.
Hai người dần dần tiếp cận tường thành phía xa.
Trước khi đến đây Bạch Dữ đã dặn dò nó kỹ càng, nhưng Bạch Cửu vẫn rất hồi hộp.
"Đừng sợ."
Bạch Dữ đang ngồi trên tay Bạch Cửu, bẹo má nó an ủi.1
Bọn họ đang giả dạng làm huynh đệ ruột thịt, còn biên soạn một kịch bản đẫm máu và nước mắt nữa. Nhưng theo cách nói của Bạch Dữ thì vốn dĩ chẳng cần thiết, vì người ta muốn làm gì cũng chẳng cần quan tâm bọn nó lai lịch ra sao đâu.
Quan trọng là không để cho người khác biết chúng nó là yêu thú.
"Ta không sợ. Có ngươi ta sẽ không sợ."
Bạch Cửu nói một câu còn phải đính chính lại.
Bạch Dữ cười cười.
Cổng thành đã ở trước mắt.
Lại gần rồi mới biết nó to lớn như vậy, Bạch Cửu ngửa cổ lên nhìn, trầm trồ không thôi.
Bắc Giới thành.
Đây là một thành trì rất bình thường, không lớn, nhưng ngũ tạng đầy đủ. Theo cách nói của Bạch Dữ thì nơi này nên có cái gì thì có cái đó.
Cái đó là cái gì?
Tất nhiên là tu chân giả rồi. Vậy làm sao để nhận biết được tu sĩ và người thường?
Cái này đến lúc thấy rồi Bạch Cửu không cần Bạch Dữ nói cũng biết.
Nó nói không rõ được, chính là cảm nhận được. Tu sĩ có một sự ưu việt toát ra từ trong cốt tủy. Mà tu sĩ với nhau đều sẽ có cảm ứng được đồng thời nhìn đến tu vi của đối phương. Nhưng cái này chỉ giới hạn ở phạm vi bằng hoặc dưới mình thôi. Cảnh giới cao hơn mình sẽ nhìn không được.
Bạch Dữ cũng đã dạy cho Bạch Cửu, cái tên yêu tu không xứng chức là nó, biết cách làm sao sử dụng thần thức để nhìn đến tu vi của người khác. Nhưng hắn lại yêu cầu nó không được sài khi có hắn bên cạnh.
Đơn giản, bởi vì Bạch Cửu không khống chế tốt. Việc dùng thần thức quan sát một tu sĩ không phải chuyện hay ho gì, làm không cẩn thận lại gây ra chiến hỏa. Tuy Bạch Dữ hắn không sợ nhưng ngại phiền toái. Dù là cấp bậc Yêu vương đi lại trong thành thị của tu chân giả cũng phải cẩn thận. Tất nhiên, tu sĩ cấp thấp không thể nhận ra được chân thân của hắn, nhưng còn Bạch Cửu... Hắn cũng không muốn đánh nhau cả ngày đâu.
Hai người vừa đặt chân vào thành đã bị người ta nhìn ngó.
Vì cái gì?
Vì chúng nó đẹp chứ sao.
Người thường nhìn họ sẽ tán thưởng con nhà ai đáng yêu thế. Tu sĩ thì ngờ vực nhìn họ.
Con cháu thế gia tu chân tầm tuổi họ đều nuôi ở trong nhà, sợ chết yểu. Ai lại cho chạy nhông ở bên ngoài như vậy, còn là một lúc hai đứa, còn nhỏ tuổi như thế.
Quan trọng nhất là... Bọn hắn nhìn không đến cấp bậc của hai đứa nhỏ này.
Họ không nhìn được cũng không phải vì chúng nó là người thường, việc này cũng quy kết cho trực giác của tu sĩ đi.
Quá kinh dị.
Trên đời này, pháp bảo che giấu tu vi không hề hiếm lạ. Nhưng để cho trưởng bối phải dùng đến, chỉ để che giấu tu vi của hai đứa trẻ, này nhất định không hề tầm thường.
Thật ra, Bạch Dữ chỉ che giấu cho mình Bạch Cửu. Cái loại chuyện che giấu này nói tốt cũng tốt mà xấu cũng xấu. Vì kiểu gì cũng bị nhằm vào như nhau, nếu gặp kẻ liều mạng. Còn người có chút ý nghĩ an phận sẽ không dám động đến họ.
Tóm lại là kiểu gì cũng bị chú ý.1