Lần này thì hắn buông nàng ra thật, phóng thích cho tay của nàng.
Nhưng chỉ là một tay mà thôi...
"Ngươi lại muốn làm gì nữa!!?"
Mộc Tâm Vi tức chết rồi, đưa tay còn lại ý đồ muốn gở bàn tay như móng vuốt mãnh thú của hắn ra khỏi cánh tay mảnh mai của mình.
Mâu Mân xem như không thấy, cũng chẳng bận tâm chút sức lực mỏng manh kia của nàng, động tay xé rách ống tay áo nơi miệng vết thương trên cánh tay phải của nàng.
Chát!
Một cái tát vang lên giữa khoảng không yên tĩnh.
Xung quanh như bị cái tát này làm cho lắng động đến mức nghẹt thở.
Mộc Tâm Vi cũng ngớ cả người, run sợ mà rụt bàn tay vừa mới đánh người về, cũng không dám nhìn vào đôi mắt đang muốn nổi lửa của ai đó.
Thế nhưng nàng vẫn tức.
"Ngươi buông ta ra, tự ta có thể xử lý. Ngươi không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Mộc Tâm Vi tận lực khiến cho giọng của mình mềm mại lại, thiết phục hắn nhớ đến hành vi không giống quân tử của mình.
Dù nàng nhận ra được nước bọt của hắn có tác dụng trị liệu rất nhanh nhưng nàng không cần trị liệu kiểu này. Nàng với hắn chưa nói tới bằng hữu huống chi là mối quan hệ có thể đụng chạm da thịt, thân cận như vậy. Nàng có máu có thịt chứ có phải là tinh thiết đâu mà không biết ngại.
"Ngươi không quên ta đã đồ sát bao nhiêu cái thành chứ?"
Mâu Mân nhìn nàng chằm chằm, nhả ra một câu đầy máu tanh như vậy rồi vẫn tiếp tục sự nghiệp trị thương của mình.1
"Ưm..."
Không rõ vì đau hay vì sợ mà nàng không nhịn được kêu đau một tiếng, cánh tay cũng vô thức rụt về.
Mâu Mân khựng lại một chút rồi thả chậm tốc độ, từng chút một liếm sạch máu trên vết thương của nàng. Vết thương này mức độ cũng giống trên mặt, nhưng xét thấy còn có lớp y phục trên người mà vẫn cắt ra tổn thương như vậy chứng tỏ mãnh lực phải lớn hơn nhiều.
Thật sự là nước bọt của hắn có thể làm lành vết thương, còn không để lại sẹo.
Bản thân hắn nếu bị thương như này có thể ngay lập tức tự động lành lại. Này cũng là nguyên nhân hắn có thể vượt rất nhiều cấp mà giao thủ với người khác. Năng lực chịu đau cũng như tự chữa mạnh mẽ khiến hắn có thể sống đến bây giờ, còn khuấy động đại lục đến mức này... Dù đây không phải ý của hắn.
Nhưng hắn sẽ không giải thích. Cũng chẳng có ai sẽ nghe hắn giải thích.
Mộc Tâm Vi xem như nhận mệnh rồi, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Sức không bằng người, miệng cũng không bằng, còn có thể nói gì nữa.
"Không cần đụng vào chúng, ta lại liếm vài lần nữa chúng có thể biến mất không còn dấu tích."
Vậy mà đối phương muốn làm gì làm xong còn ném lại một câu như vậy nữa, trực tiếp khiến nàng tạc mao.
"Ngươi!"
Mộc Tâm Vi tức muốn chết, tay muốn giơ lên lần nữa, tốt nhất là đánh cho hắn tan mất ý nghĩ biến thái như vậy. Nhịn lại nhịn, cuối cùng nàng lựa chọn mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng đừng hòng có lần sau, hừ!
"Ta muốn thay y phục. Ngươi đi ra ngoài!"
Tức giận khiến lá gan của nàng to ra, mở miệng đuổi người.
Mâu Mân lại giống như muốn trêu chọc nàng mà đứng ở đó nhìn nàng một hồi, nhìn đến nàng nổi cả gai ốc, có cảm giác ngây lập tức sẽ bị hắn nuốt vào bụng. Nhìn đủ rồi ném lại cho nàng một câu "nhớ lời ta nói" rồi mới chịu đi ra ngoài.
Mộc Tâm Vi không nhịn được thở ra một hơi, toàn thân căng cứng đến đau nhức cũng buông lỏng, rồi lại nhớ đến hành vi lưu manh của hắn mà tức đến mức thủy châu nổi lên nơi đáy mắt.
"Lưu manh! Biến thái!"
Nàng giận dữ đánh mấy chưởng lên vách động để phát tiết tâm tình.
Nàng một chút cũng không biết hành động biểu tình của mình đều lọt vào mắt ai đó đi rồi mà vẫn dùng thần thức chú ý nơi này. Nếu nàng biết thì nhất định sẽ tiến lên sóng mái với hắn, biểu tình lãnh đạm gì đó không cần đeo lên mặt nữa.
Cuối cùng Mâu Mân cũng không lưu manh đến mức ở lại xem nàng thay áo bào, tức đỏ mắt nữa.
Hắn đứng ở bên ngoài cửa động trầm tư, đôi mắt đỏ trong không gian tràn ngập tử khí màu xám đen đặc biệt ma mị rợn người.
Nhìn thấy gần nữa cái đại lục biến thành như vậy cũng đã quen, hắn không còn ý nghĩ thừa thãi nào nữa. Là nghiệp là báo thì cũng một mình hắn gánh. Hắn chỉ đang nghĩ tại sao mình lại cứu Mộc Tâm Vi.
Là áy náy lúc trước đã mượn tay nàng đổi lấy Cửu Chuyển đan sao...1
Ngoài cái này ra hắn không còn nghĩ được nguyên nhân gì nữa.
Thế nhưng hắn không muốn thả nàng đi.
Hắn tự nhận mình không phải là cái gì quân tử, càng không phải con người. Hắn muốn làm gì thì làm nấy thôi.
Vậy thì không cần thả nàng đi nữa...
...
Mâu Mân không biết, sau khi hắn thu lại thần thức, trong động đã diễn ra một chuyện khác.
Bạch Cửu cho nam nhân bên cạnh một cái ánh mắt, sau đó hai người bước tới gần Mộc Tâm Vi vẫn còn đang ngồi trên đất chưa động đậy gì.
Hai người họ đã đến đây từ lúc đầu, đi vào bằng lối đi lúc đầu chứ không phải lối ra kia, nơi mà Mâu Mân bây giờ đang đứng. Nhưng lúc hai người đến Mâu Mân cũng vừa lúc xuất hiện, vậy nên họ chỉ đành im lặng đứng một bên nhìn xem. Nếu hắn có làm tổn thương đến Mộc Tâm Vi thì họ sẽ nghĩ cách ứng cứu. Vậy mà không nghĩ rằng lại nhìn thấy tình cảnh không ngờ tới... Truyện Tổng Tài
Nhưng dù thế nào Bạch Cửu cũng muốn cứu nàng ra.
Nó từ trong giới chỉ lấy ra một trương giấy, viết lên mấy chữ rồi thả ra khỏi kết giới.
Mộc Tâm Vi đang buồn bực bỗng nhiên nhìn thấy bên chân xuất hiện một mảnh giấy, là vô thanh vô tức như vậy mà giật cả mình. Nàng cảnh giác nhìn quanh, lại đưa thần thức dò xét một chút. Ngoại trừ nhìn thấy Mâu Mân đang đứng ở cửa động ra thì không còn ai khác. Mâu Mân ở bên ngoài nhìn thấy nàng cẩn thận cảnh giác hắn như vậy thì cười cười, lần này hắn phong bế lại thính giác luôn. Vậy mà vô hình chung lại thuận tiện cho Bạch Cửu nói chuyện cùng Mộc Tâm Vi.
Sau khi dò xét xong Mộc Tâm Vi mới đưa mắt nhìn trương giấy rồi cầm nó lên nhìn xem.
Thật ra không cần cầm thì nàng cũng có thể nhìn thấy chữ bên trên, bởi vì nó được viết rất lớn, chỉ có mấy chữ mà chiếm cả trương.
Đi sâu vào trong nói chuyện. Bạch Cửu.
Mộc Tâm Vi phải mất một lúc mới nhớ ra Bạch Cửu là ai. Đương lúc nàng buộc miệng muốn dò hỏi thì nhớ ra Mâu Mân đang ở bên ngoài, khoảng cách này mà nàng lên tiếng hắn cũng sẽ nghe được. Dù không chắc người đến có thật là thiếu niên kia không, thế nhưng nàng cũng không thể mạo hiểm.
Nàng nhìn quanh một lần rồi mới đứng lên, từ trong giới chỉ lấy ra một tấm áo choàng khoác lên người, che đi cánh tay lộ ra bên ngoài rồi mới đi sâu vào trong hang động, ngược hướng với cửa động có tên kia đang đứng.
Được rồi Mộc cô nương.
Tránh cho Mâu Mân phát hiện nên Bạch Cửu hai người vẫn không lên tiếng, càng không dùng thần thức nói chuyện với nàng mà viết cho nàng một trương giấy nữa.
Mộc Tâm Vi đón lấy nó, lúc này mới ngừng lại, đưa mắt nhìn lối đi, hy vọng được nhìn thấy chân thân người đang hiện hữu ở đây.
Không cần nhìn nữa Mộc cô nương, chúng ta sẽ không hiện thân, tránh cho tên kia phát giác được. Cô nương còn nhớ ta chứ?
Lần này chữ hơi nhiều nên Bạch Cửu để cho nam nhân của nó viết cho nhanh, chữ cũng dễ nhìn hơn nhiều lắm.
Thế nên Mộc Tâm Vi mới biết ở đây hiện đang có hai người.