Sau khi thành công chế luyện Cốt Khí đan, Bạch Cửu bắt đầu mò đến Linh Cơ đan. Nó là một loại đan dược bổ sung linh khí, rất được tu sĩ loài người ưa chuộng, đi đâu cũng phải mang theo.
Đổi một loại đan dược, tất nhiên không thể thành công ngay từ đầu được, nhưng Bạch Cửu cũng không nản lòng thoái chí như lúc đầu, mà kiên nhẫn tìm hiểu xem vấn đề ở đâu.
Cứ như vậy, từng viên đan dược không ngừng ra lò. Trên đỉnh núi nơi Bạch Dữ trú ngụ, lâu lâu sẽ vang lên âm thanh nổ lò hoặc là mùi hương thơm ngát của đan dược.
Thời gian cũng thấm thoát trôi qua, một tháng rồi hai tháng...
"Bạch Dữ, tại sao ngươi không lớn?"1
Bạch Cửu thiếu niên tầm mười hai tuổi đã cao một mét ba, ngũ quan thanh thuần cũng không mất vẻ đáng yêu ngây thơ. Nó nghi hoặc hỏi đứa nhỏ trước mặt. Bạch Dữ một chút cũng không thay đổi gì so với lần đầu nó thấy, khiến Bạch Cửu khó hiểu không thôi.
Đến nay, Bạch Cửu đã ở lại tu chân giới hơn một năm rưỡi. Tính tính theo lịch của thế thú thì nó được hai tuổi, hình dáng là một thiếu niên mười hai tuổi. Bạch Cửa nghĩ, dù thời gian không dài, nhưng đứa trẻ này cũng nên lớn một chút đi chứ?
Bạch Dữ đối với câu hỏi của nó chỉ có phiền muộn mà thôi. Nói ra cũng tại con chuột ngốc này, nếu không phải tại nó, thì hắn đã đi ra ngoài tìm kiếm linh thảo mà gia gia nói rồi.
Bạch Dữ nhìn đứa nhỏ nay đã là thiếu niên cao hơn hắn cả cánh tay, đối phương còn có thể ôm được hắn mà bực bội không thôi.
Tính ra bây giờ có thể đi được rồi đi...
Bạch Cửu gần hai năm tu luyện, lúc này đã là yêu thú cấp năm trung kỳ, có thể đánh lại tu sĩ nguyên anh kỳ, hóa thần kỳ rồi. Dù quá trình lên cấp đều là Bạch Dữ đỡ lôi kiếp cho nó, nhưng rèn luyện linh căn thuộc tính dùng để chiến đấu cũng không hề tệ. Đan đạo cũng đã là luyện đan sư cấp hai hậu kỳ rồi, cũng xem như có vốn luyến để bắt đầu hành tẩu giang hồ.
Dù sao, tu luyện cũng không thể mãi ở trong nhà, nên ra ngoài nhìn ngó. Chưa kể, bình thường Bạch Cửu chỉ cùng hắn đối chiến, kinh nghiệm thực tế không có. Hắn rất hoài nghi, nếu không có hắn thì Bạch Cửu có sống sót được?
"Bạch Dữ, sao ngươi không nói gì vậy?"
Bạch Cửu thấy hắn vẫn đăm chiêu suy nghĩ gì đó thì lắc lắc hắn.
Hai năm nay, Bạch Dữ tuy không có lớn mạnh hơn tu vi, nhưng hắn đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc mà chỉ có cấp bậc Yêu vương mới có thể làm, đã nhìn đến được đạo pháp của mình. Yêu vương cấp bậc không hề dễ lên, yêu cầu không còn là đối với linh khí nữa mà là pháp tắc. Bạch Cửu không hiểu. Nhưng nó biết, Bạch Dữ rất mạnh, nó đánh không lại, sự ỷ lại đối với Bạch Dữ cũng không hề giảm đi chút nào.
"Đến lúc nên lớn nó sẽ lớn, ngươi cũng đừng có hỏi. Chuẩn bị gói ghém đồ đạc, ngày mai theo ta rời khỏi Long giới."
Bạch Dữ bay lên, chỉ vào trán nó bực bội nói.
Bạch Cửu đối với câu nói của Bạch Dữ rất là khó hiểu, nhưng nó cũng nhanh chóng phản ứng đến điểm chính trong đó.
Rời khỏi Long giới?
"Tại sao phải rời khỏi Long giới vậy?"
Hai năm nay, Bạch Cửu cũng đã hiểu biết được kha khá về Long giới, cũng như tu chân giới bên ngoài kia. Dù chưa một lần đi ra nhưng nó lại không có tò mò. Bạch Dữ cũng chưa từng đi. Nhưng bây giờ lại bảo muốn đi, Bạch Cửu theo bản năng mà hỏi.
"Ta cần phải đi tìm một thứ, sẵn tiện cho ngươi lịch luyện, biết đó biết đây. Làm sao? Hay là ngươi muốn ở nhà? Ở nhà cũng được, ta mang ngươi đến chỗ gia gia..."
"Không đến đó! Ta đi với ngươi! Ta cũng không có nói không muốn đi mà!!"
Bạch Cửu ôm chặt Bạch Dữ, ngăn cái miệng đang tía lia của hắn lại. Mắc gì bình thường nói ít mà sao nay nói nhiều vậy, còn nói nhanh nữa...
Bạch Dữ bị nó ôm vào lòng, vừa bực bội lại vừa buồn cười, biến về nguyên hình chui vào áo nó.
"A! Ngươi chơi xấu! Mau bò ra đây!"
Bạch Cửu dù không còn sợ hắn nữa, nhưng cảm giác mát lạnh kia nó cũng không có thích đâu!!
Bạch Dữ cũng đã sống với nó đủ lâu, tất nhiên biết. Hắn cũng không còn nhiều buồn bực nhưng vẫn dùng trò này chọc nó.
Hai người nháo một hồi, Bạch Cửu mệt đến thở hồng hộc mà nằm bẹp trên giường ngọc, bỏ cuộc.
Dù nó đã dùng đến phong hệ để moi con rồng chết tiệt kia ra, nhưng đối phương quá giảo hoạt, còn ỷ mạnh hiếp yếu...
Bạch Dữ từ trong áo nó chui ra, dùng cái lưỡi dài liếm liếm cằm nó, dọa Bạch Cửu nhảy dựng lên, ôm đầu bỏ chạy.
"A!!!"
Một cuộc rượt đuổi trên không bắt đầu.
Bạch Cửu đạp lên gió không ngừng chạy trốn, phía sau là một con rồng nhỏ hơn chiếc đũa một chút, sáng bóng khó mà thấy được đang đuổi theo. Đuổi theo cũng thôi đi, hắn còn phì ra long tức thổi Bạch Cửu đến lảo đảo.
"Bạch Dữ!!"
Âm thanh thiếu niên trong trẻo vang vọng đỉnh núi lớn. Ánh trăng sáng soi rọi khắp nơi, lung linh, huyền ảo.
...
Bạch Dữ mang theo Bạch Cửu đến cửa ra của Long giới, xuyên qua màn chắn vô hình mà rời khỏi đó.
Phốc! Phốc!
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện giữa không trung, Bạch Cửu mém tí là ngã sấp mặt. Nó cứ nghĩ sẽ đạp đến đại địa. Bạch Dữ phải nắm lấy nó mới không để nó ngã xuống.
Bạch Cửu ổn định thân thể rồi mới quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng sau lưng chẳng có gì cả. Nó thử đưa tay quơ quơ cũng không chạm đến cái gì, khó hiểu nhìn Bạch Dữ ý hỏi.
"Đừng tìm nữa, chỉ có long tộc nhân mới có thể thấy, có thể sờ đến."
Bạch Dữ kéo nó rớt xuống mặt đất, bên dưới là một khu rừng nằm ở rìa phía Bắc của Bắc Thần đại lục.
"Vậy lỡ ta với ngươi lạc nhau thì sao ta về được?"
Bạch Cửu ý thức được điểm này, mếu máo hỏi.
Nó đã xem Long giới là nhà của mình, có nhà nhưng không thể về... Bạch Cửu càng nghĩ càng chua xót, nước mắt cũng tụ lại.
"Khóc cái gì chứ!?"
Bạch Dữ dí tay vào trán nó mắng. Sau đó, hắn lấy ra một mảnh vảy rồng màu trắng bạc, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hắn dùng một sợi chỉ đỏ luồn qua mảnh vảy rồi tròng vào cổ của Bạch Cửu.
Bạch Cửu ngốc ngốc cầm miếng vảy lên xem, mát lạnh, nhưng mang theo khí tức quen thuộc. Có điều...
"Đây là vảy của rồng?"
Bạch Cửu ngây thơ hỏi.
"Là vảy của ta. Có nó rồi, chỉ cần ngươi đến gần, kết giới sẽ hiện ra, ngươi có thể vào."
Bạch Dữ cốc đầu nó một cái.
"Nhưng cái này rất lớn, ngươi nhỏ ui..."
Bạch Cửu ăn một cái búng tay vào mũi, đau đến mức nước mắt lưng tròng nhìn đối phương. Nó có nói sai cái gì đâu...1
"Sau này ngươi sẽ biết, cấm nói ta nhỏ nữa. Nếu không sẽ vứt ngươi đi."
Nói xong thì tự mình đi trước.
"Đừng! Ta không nói! Nhất định không nói!"
Bạch Cửu vừa nghe hắn nói đã nhảy dựng lên, đuổi theo giữ chặt lấy hắn, sợ hắn đi mất.
"Buông ra coi."
Bạch Dữ bất lực nhìn trời, biểu tình non nớt lúc này như ông cụ.
"Không buông ta bỏ ngươi lại thật đó!"
Vậy mà đứa nhỏ kia vẫn sống chết không buông, Bạch Dữ uy hiếp nói.
"Không được bỏ lại ta."
Bạch Cửu buông hắn ra nhưng tay vẫn nắm tay hắn, thỏa thuận.
Bạch Dữ đỡ trán.
"Cất vào. Không được để cho ai thấy, cũng không được đưa cho bất cứ ai, hiểu không?"
Bạch Dữ nhét miếng vảy rồng vào áo Bạch Cửu.
Chất vảy mát lạnh chạm đến da thịt khiến Bạch Cửu hơn run lên, nhưng vẫn theo bản năng cách lớp áo nắm chặt lấy nó, gật đầu thật mạnh.
Nó sẽ không đưa cho ai đâu, đưa rồi lấy gì nó về.