Tất nhiên là nam nhân sẽ không thấy được cái mặt chuột nhỏ chút ét của nó, nhưng hắn không nghe được tiếng hít thở của nó mới có lời nhắc nhở kia.
Ngươi bị ngốc à?
Bạch Dữ thật là muốn bái phục nó.
Đúng là hắn sợ đối phương cảm nhận được khí tức khi họ di chuyển nên mới đứng lại, thế nhưng hắn vẫn rất tin tưởng vào kết giới của tiểu chuột. Ấy vậy mà con chuột nhỏ này trực tiếp quên luôn.
Bộ nó nghĩ nó hít thở thì đối phương sẽ không phát hiện nó sao?
Rõ là ngốc nghếch.
Bạch Cửu bị nam nhân búng nhẹ vào trán một cái, theo bản năng chụp lấy ngón tay hắn, lè lưỡi liếm lên, không ý thức được mình mới bị chửi.
Bạch Dữ bị nó liếm đến bật cười, thật muốn ôm nó lên dày vò một trận.
Bạch Dữ, người đó là ai?
May sao nó vẫn còn nhớ chuyện mới xảy ra, không đến nổi hết thuốc chữa.
Khí tức rất mạnh, còn rất âm trầm.
Ít nhất hắn không đảm bảo bọn họ đánh thắng trong tình trạng tiểu chuột đang mang thai, lại còn trong địa bàn của đối phương.
Có phải Mâu Mân không?
Đây mới là điều nó muốn hỏi.
Hiện tại có thể không chút cố kỵ hành tẩu trong không gian tràn ngập tử khí thế này, thật sự chẳng dễ dàng gì đâu.
Cũng có lẽ.
Bạch Dữ mơ hồ đáp. Hắn không dám dùng thần thức dò xét, đôi bên lại chỉ lướt qua nhau, không chắc chắn là điều đương nhiên.
Hắn đi về phía mỏ tinh thạch.
Bỗng nhiên Bạch Dữ nói một câu. Ban đầu nó còn chưa kịp hiểu rõ, đến lúc ngợ ra thì giật mình.
Vậy...
Đám người danh môn chính phái kia còn ở trong mỏ tinh thạch, nếu mà đụng độ...
Hai người nhất thời im lặng, rõ ràng đều đang nghĩ cùng một chuyện.
A!
Chạy mau!
Cứu mạng!
Chẳng đợi bao lâu, nơi phương xa đã vang lên tiếng hô to hoảng loạn, có cầu cứu, có gào thét. Bên cạnh đó còn xen lẫn tiếng âm sát chi khí rít lên từng hồi.
Không cần nhìn cũng biết, một cuộc tàn sát đẫm máu đã diễn ra.
Chúng ta... Có cứu người không?
Bạch Cửu ấp úng hỏi.
Dù nó không thích người kia nhưng cũng không muốn thấy đối phương chết như vậy. Nói ra thì người ta cũng đâu có làm hại gì nó.
Không phải ghét nàng ta sao?
Bạch Dữ cười cười hỏi lại. Hắn không có suy nghĩ nhiều như nó.
Bạch Cửu không trả lời, ôm ngón tay hắn suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn là cứu người.
Chỉ cần cứu người mình muốn cứu thôi, chuyện này họ vẫn là làm được.
Bạch Dữ cũng không lại móc xỉa nó, động thân trở lại đường cũ. Nếu nó đã muốn cứu thì cứu thôi, đã quyết định rồi thì nên tranh thủ. Còn giằng co nữa sợ rằng ai cũng không cứu được.
Còn chưa đến gần lắm đã nghe thấy mùi máu tanh lởn vởn trong không khí.
Hai người không có lại quá gần mà vòng vòng ở xung quanh nhìn xem.
Họ không muốn đánh nhau với người kia, tốt nhất là âm thầm cứu người đi, tránh giao phong trực diện.
Trong suy nghĩ của Bạch Dữ, nếu không thể cứu thì được thì thôi, hắn sẽ không đem an nguy của tiểu chuột ra đánh đổi.
Rất nhanh họ đã nhìn thấy vài bóng người tản ra chạy tứ tán, kinh động một đống lớn âm sát khí đuổi theo. Hai người quan sát một hồi vẫn không nhìn thấy người muốn cứu.
Bạch Dữ mang theo tiểu chuột, nương nhờ sự hỗn loạn mà lượn tới lượn lui. Tình hình như này cũng thuận tiện cho bọn họ che giấu khí lưu khi di chuyển của mình. Đương nhiên, họ có nhìn thấy bóng đen kia giết người.
Dữ Dữ!! Kia kìa!
Cuối cùng Bạch Cửu cũng nhìn thấy Khúc Tử Nhi.
Khúc Tử Nhi đang che chở cho một vài ba đệ tử Vân Hạc Môn chạy về một hướng khác, vừa chạy vừa đánh nhau với âm sát khí.
Bạch Dữ quan sát chiến trường một chút, đảm bảo bóng đen kia không có chú ý tới bên này thì lách người chạy qua.
Vốn chỉ định cứu một mình Khúc Tử Nhi, nhưng giờ phải cứu hết luôn.
Để cho thuận tiện, Bạch Cửu biến trở về hình người, như vậy cũng dễ bề che giấu thân phận. Tuy nó đã ở trong Vân Hạc Môn một thời gian nhưng không phải ai cũng biết đến nó, hay là còn nhớ mặt nó. Tốt nhất không nên tạo thêm chuyện làm gì.
Bạch Cửu một tay nắm tay nam nhân, tay kia nhanh chóng chạm vào người mấy đệ tử Vân Hạc Môn, còn có Khúc Tử Nhi.
"Đứng yên."
Nó lập tức nói.
Mấy người Khúc Tử Nhi mới đầu thì giật mình, theo bản năng muốn động thủ bỗng nhiên nghe lời này thì đều khựng lại.
Nói cũng kỳ, rõ ràng là một khuôn mặt ngốc manh, lời nói ra lại có lực chấn nhiếp rất lớn, đến khi họ ý thức được mình vô thức nghe lời nó nói thì xung quanh đã thay đổi.
Âm sát khí xung quanh như mất đi mục tiêu, lảng vảng du đãng như ruồi mất đầu, một chút cũng không phát hiện một đám người đang đứng yên ở đó.
Vài người hai mặt nhìn nhau, khiếp sợ vì biến cố chưa tan lại thêm hoang mang không hiểu ra làm sao. Nhưng có một điều họ ý thức được, bản thân đã an toàn rồi.
Khúc Tử Nhi sắc mặt phức tạp nhìn thiếu niên lúc này trên người bỗng nhiên bao trùm khí tức cao nhân, đặt biệt cao lớn, có lực chấn nhiếp như vậy.
Cùng nam nhân bên cạnh giống nhau... Đặc biệt xứng đôi một cách khó hiểu.
Xung quanh vẫn còn vang lên âm thanh chém giết. Những người nào chạy được thì đều chạy tứ tán hết, người không kịp chạy thì nhanh chóng bị kẻ kia còn có âm sát chi khí giết chết, máu chảy thành sông.
Rốt cuộc trong đám người hơn trăm kia liệu còn sống được bao nhiêu người đây?
Chỉ riêng Vân Hạc Môn lần này mang đi mười lăm người nay chỉ còn năm người... Nghĩ thôi đã thấy bi ai vô tận.
Bạch Dữ đợi cho bóng dáng kẻ kia biến mất rồi mới lên tiếng thúc dục:
"Đi thôi!"
Mấy người Vân Hạc Môn nhìn hắn nhưng hắn lại nhìn thiếu niên bên cạnh.
Thật ra thì, ngay từ đầu ánh mắt nam nhân đều ở trên thân thiếu niên kia, dù có nhìn sang chỗ khác thì quay đầu lại vẫn là nhìn đối phương, chưa từng cho ai khác một cái ánh mắt.
Bạch Cửu không nghĩ ngợi gì mà gật đầu.
"Bám sát, đừng có động vào bất cứ thứ gì."
Nó thả cho mấy người Khúc Tử Nhi một câu rồi nắm tay nam nhân kéo đi trước.
Đệ tử Vân Hạc Môn nhìn Khúc Tử Nhi dò hỏi, nàng gật đầu với họ rồi đi theo hai người.
Giản Tuyết từ đầu chí cuối đều không hề lên tiếng, cũng không nhìn ai, cúi đầu đuổi theo.
Một hàng người nhanh chóng di chuyển.
Lúc nãy quá bất ngờ nên họ còn chưa hiểu rõ, hiện tại có thời gian thì họ mới càng thêm nghi hoặc.
Đám âm khí sát dữ tợn kia hoàn toàn không nhìn thấy họ.
Điều này có thể sao?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Ngươi có nhớ đường ra ngoài không?"
Bạch Cửu bỗng nhiên lên tiếng hỏi Khúc Tử Nhi.
"Hướng kia."
Khúc Tử Nhi đưa tay chỉ một hướng. Bạch Cửu gật đầu, chân hướng về nơi đó đi.
Một đường rời đi chỉ có Khúc Tử Nhi lên tiếng chỉ đường, trải qua một canh giờ cuối cùng họ cũng ra khỏi phạm vi có tử khí, nhanh chóng cảm nhận đến từng tia linh khí thanh mát. Ai nấy đều thở ra một hơi.
Trời biết dọc đường họ căng thẳng đến nghẹn, nhất là khi nhìn thấy một vài người của phái khác chật vật chạy trốn.
Đệ tử của Vân Hạc Môn đều là nữ tử, ít nhiều đều có tâm mềm yếu, mấy lần nổi lên ý định cứu giúp. Thế nhưng họ nhận ra được, bản thân không hề có lập trường để ra tay. Họ còn đang được người ta cứu, đối phương xem như không thấy, họ vẫn nên im miệng thì hơn.