Trở thành đạo lữ cũng không phải nói miệng.
Bạch Dữ không biết Bạch Cửu hiểu rõ bao nhiêu về hình thức kết đạo lữ ở nơi nào. Có lẽ trong suy nghĩ của nó, đạo lữ cũng chỉ là một câu hứa hẹn suông thôi.
Bạch Cửu nghe mà muốn hồ đồ luôn. Không phải nói miệng... Vậy phải làm sao để xác định? Bạch Cửu đúng thật là không biết.
Bạch Dữ chỉ nhìn mặt nó là hiểu ngay. Hắn buộc lòng phải giải thích cho nó, thế nào là đạo lữ chính thức.
Bạch Cửu nghe mà mắt tròn mắt dẹp. Nhưng nó vẫn không rõ tại sao hai người lại trở thành đạo lữ sớm như vậy. Hai người cũng chưa có cái gì gọi là cùng thiên đạo thề a...
Ta không biết...
Bạch Dữ vuốt nhẹ lọn tóc bên má nó ra phía sau dái tai. Hành động của hắn rất mềm nhẹ, nhưng cái cảm giác nguy hiểm như trước đây nó cảm nhận vẫn còn. Cộng thêm những gì hắn nói, Bạch Cửu có hơi lờ mờ hiểu được nguyên do hắn đối xử với mình lúc tốt lúc xấu.
Không phải do ngươi, nhưng cũng vì ngươi mà ra.
Bạch Dữ nói được nhẹ nhàng, nhưng nó lại biết, sao có thể nhẹ nhàng như vậy.
Vì nó mà ra...
Hai người bị trói buộc với nhau trong lúc vô tình, không rõ nguyên nhân, không thể cắt dứt. Quyền chủ động còn ở trong tay nó... Bạch Dữ vẫn luôn giấu giếm, không nói cho nó biết...
Bạch Dữ nhìn cái đầu nhỏ đang cúi trước mặt mình, cũng không nói nữa. Hắn nhàm chán cầm một lọn tóc của nó lên mân mê.
Ngươi... Có thích ta không?
Mãi một lúc lâu nó mới ngẩng đầu nên nhìn hắn hỏi. Tất cả mọi chuyện nó xem như đã hiểu, nó cũng không hỏi cái gì mà vì khế ước này kia nên mới thích nó. Nó còn chưa có não tàn như vậy. Dù rằng toàn bộ quá trình đều có sự nhúng tay của khế ước, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của Bạch Dữ. Nhưng chuyện đã rồi, không cần thiết đem căn nguyên hậu quả vào nói, nó chỉ muốn biết cảm tình của Bạch Dữ đối với nó. Dù nó đã lờ mờ nhận ra được, nhưng vẫn muốn nghe hắn nói.
Bạch Dữ đối diện với đôi mắt sáng trong của nó, thật lâu không nói.
Nhưng cũng chỉ là không nói thôi...
Ngay khi môi hắn áp lên môi nó, cái gì nó cũng không cần nghe nữa, chỉ biết vươn tay ôm cổ nam nhân, hiến dâng tất cả cho hắn, không chút giữ lại.
Đám người bị hành động lộ liễu này làm cho sững người, sau đó trực tiếp phong bế thị giác, không nhìn nữa.
Thật là cay đôi mắt.
Bạch Dữ tất nhiên không để ý ánh mắt của người ngoài, mà Bạch Cửu càng không.
Tất nhiên, hai người cũng chỉ là ôm ôm hôn hôn thôi, không có khả năng trình diễn cái khác.
Ngu ngốc.
Đối với lời này của hắn, Bạch Cửu chỉ nhẻm miệng cười ngây ngô, vừa gặm vừa cắn môi nam nhân không hề biết đủ là gì.
Bạch Dữ cũng để cho nó gặm, trong mắt đều là sủng nịnh.
"Tiểu Cửu!"
Một trận nhão nhão dính dính này kéo dài tới lúc Cốc Mẫn Nguyệt hai người trở lại mới kết thúc.
"Mẫu thân."
Bạch Cửu bị bà kéo từ trong lòng nam nhân ra, ngọt ngào gọi một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng yên cho bà lật tới lật lui xem xét.
"Con không sao."
"Không sao cái gì chứ. May mà không có gì, nếu không ta sẽ lột da tiểu tử kia."
Cốc Mẫn Nguyệt vừa nói vừa liếc xéo Bạch Dữ đứng bên cạnh.
Bạch Dữ làm như không nghe thấy, đưa mắt nhìn trời nhìn đứng nhìn mây...
"Tự dưng đột phá nên không kiềm chế được mà nhập định thôi ạ."
Bạch Cửu một tay bị bà nắm, một tay thì vẫn nắm lấy tay nam nhân không buông, hé miệng thanh minh cho hắn.
"Con không cần phải bênh nó, ta hiểu nó quá mà."
Cốc Mẫn Nguyệt vẫn rất không vui. Nói gì thì Bạch Cửu cũng đang có thai, có chuyện gì không thể nhẹ nhàng được sao. Thật là không biết cân nhắc.
"Được rồi, không sao là tốt rồi. Nếu có gì không đúng thì phải nói cho Dữ nhi biết ngay, tránh để lâu lại nguy hiểm đến đứa nhỏ."
Bạch Mặc đứng ra hòa giải, vừa nhắc nhở hai người.
"Con đã biết."
Bạch Cửu ngoan ngoan đáp.
"Đứa nhỏ... Tốt lắm."
Nó cười ngây ngô.
Ấu long thật sự là rất tốt. Tuy trong quãng thời gian nó nhập định ấu long cũng bị ép phải ngủ say, nhưng cái tốt của nó, ấu long cũng nhận được, đảm bảo thiên phú sau này sẽ càng thêm kinh người.
Sau khi hàn huyên xong thì phu thê Bạch gia tiếp vào trạng thái tu luyện, tiêu hóa lợi ích vừa nhận được. Tuy Bạch mẫu không cần nhưng Bạch Cửu đã nói có chuyện muốn bàn với Bạch Dữ nên bà cũng không quấy rầy nữa.
Mà Bạch Cửu cũng không phải lấy cớ, nó thật sự có chuyện muốn nói với Bạch Dữ.
Hai người vẫn lấy hình thức người này ngồi ở trong lòng người kia, dùng khế ước tiếp tục nói chuyện.
Thời điểm nhập định ta vẫn có ý thức với ngoại giới, chỉ là không thể tỉnh lại được.
Thật sự nó là bị ép buộc bước vào trạng thái tu luyện, còn bị nhốt trong một không gian rất kỳ quái. Ở trong đó nó phải làm rất nhiều thứ, còn cực kỳ nhàm nhân, khiến nó mệt mỏi lắm. Nhưng dù nó làm cách nào cũng không thể ra ngoài được.
Sau khi ta lấp đầy cái thang điểm kia xong ý thức mới tỉnh lại.
Bạch Cửu mặt mày méo xẹo nhìn nam nhân tố khổ.
Bạch Dữ nghe mà cũng ngu người theo. Hắn không biết nói gì, chỉ đưa nguyên thần vào kiểm tra toàn diện cho đạo lữ ngốc nghếch nhà mình.
Tất cả đều rất tốt, không có hậu họa gì.
Nếu có khác biệt, vậy phải nói đến tinh thần hải của nó thật sự rất lớn, vậy mà có hình thái của đại lục...
Tuy chỉ mới có núi có sông, không có vật sống, nhưng như vậy cũng rất kinh người rồi.
Nếu không phải tiểu chuột toàn tâm giao phó, hắn muốn vào nơi này cũng không được.
Cái cảm giác mà tinh thần hải của tiểu chuột cho hắn, cứ như thể đây là địa bàn của nó vậy, vào rồi là không ra được nữa.
Có chút giống tinh thần lĩnh vực... Cái mà chỉ tiên nhân mới có...
Tiểu chuột chỉ là không ngừng dung hợp rất nhiều thứ quái lạ với nhau, sao lại khiến cho tinh thần hải biến hóa đến cỡ này?
Ở trong mắt hắn, tiểu chuột càng ngày càng thần bí...
Nếu giờ ai nói nó là thiên đạo chi tử thì hắn cũng tin đó.
Bạch Dữ?
Tiểu chuột thấy hắn ngẩn ngơ thì ôm mặt hắn gọi một tiếng.
Không sao.
Bạch Dữ ôm lấy eo nhỏ của nó, còn không quên đưa tay vuốt ve bụng nhỏ của nó.