Từ sự an tâm vì có ấu long tồn tại, bây giờ nó lại cảm thấy sợ hãi. Đợi ấu long ra đời, có phải nó... Có phải nó cũng không còn ràng buộc với Bạch Dữ nữa hay không...
Chít... Chít...
Bởi vì tâm tình chấn động quá dữ dội, cảm xúc của nó đã giấu giếm không được mà truyền ra, đến bay cũng không bay được mà rớt xuống đất, toàn thân co lại thành một cục, run rẩy không ngừng.
"Bạch Cửu! Nếu ngươi còn không ra..."
Bạch Dữ nhíu chặt mày hét lớn. Hắn vừa giận vừa kinh, cảm xúc sợ hãi kia của nó khiến hắn không hiểu ra sao, lại càng mất bình tĩnh hơn. Hắn có chút hối hận vì đã đùa quá trớn, nhưng tiểu chút chít này cũng quá đa sầu đa cảm, suy nghĩ lung tung.
Nếu Cốc Mẫn Nguyệt mà nghe thấy ý nghĩ của hắn, đảm bảo bà sẽ đập cho hắn một trận. Người mang thai vốn tâm tình dễ lên dễ xuống, có cái gì lạ để nói đâu. Này cũng là do từ khi có ấu long Bạch Cửu chưa từng có biểu hiện gì của một người mang thai, nhưng không đại biểu nó không có.
"Bạch..."
Đương lúc hắn muốn kêu lần nữa thì một cái móng nhỏ chạm vào chân hắn, đồng thời một lớp kết giới vô hình cũng nhanh chóng bao trùm lấy Bạch Dữ.
Bạch Dữ bất động nhìn xuống đất. Ngay bên cạnh chân hắn nằm một tiểu chuột nhỏ vẫn đang không ngừng run rẩy, cái móng chạm vào hắn vẫn chưa rụt về, trông lại càng thêm đáng thương.
Thời điểm hắn bị kết giới bao trùm lên thì đám long linh giống như mất đi mục tiêu, mà hai người cũng không động tay nữa nên long linh xung quanh bắt đầu tản ra, du đãng khắp nơi. Bạch Dữ cũng không có tâm tình quan tâm bọn chúng nữa, dù sao hắn cũng biết sự lợi hại của kết giới rồi, không sợ bị long linh quần ẩu.
Hắn ngồi xuống ôm tiểu chuột lên, nhìn nó co lại một cục, nước mắt rơi như mưa mà thở dài.
Bạch Cửu.
Tiểu chuột trên tay hắn giống như sợ hãi mà co rút lại thêm, cũng không đáp lại hắn. Nó giống như hoàn toàn thu mình vào cái vỏ ốc vô hình, im lặng gặm nhắm nổi đau xé tim cùng sự sợ hãi. Nếu không phải trong lòng còn sự gắn bó với Bạch Dữ, đã quen không dám phản kháng hắn, có lẽ nó đã không kéo hắn vào đây.
Nhưng đó cũng là cực hạn của nó rồi... Nó thật sự sợ lắm... Sợ Bạch Dữ bỏ rơi nó... Sợ làm một cô hồn dã quỷ không chốn về... Nó nhìn không thấu nội tâm của nam nhân... Không một đảm bảo, hứa hẹn...
Lúc này đây nội tâm bị đè nén bấy lâu cuối cùng cũng không chịu được nữa mà bùng nổ, đến cả ấu long cũng bị ảnh hưởng mà chấn động lên.
Đau...
Bụng đau quá... Bạch Dữ...
Tiểu chuột ôm bụng run rẩy không ngừng, cơn đau từ bụng khiến nó sợ hãi hơn nữa mà ở trong lòng vô thức gọi tên nam nhân.
Bạch Cửu!
Bạch Dữ sợ run tim, vừa kêu vừa truyền linh lực vào bụng nó.
Bạch Cửu! Nhìn ta, có nghe không!!?
Bạch Dữ biết không thể để nó tiếp tục như vậy nữa, hắn đưa tiểu chuột lại gần, dùng mũi ủng ủng nó. Đụng chạm mềm nhẹ cùng tiếng gọi khẩn thiết của hắn rốt cuộc đánh động tiểu chuột đang bi thương, nó giương đôi mắt mù mịt nhìn hắn.
Bạch Dữ bất lực mà dùng cách thức nguyên thủy nhất đến trấn an cảm xúc của nó. Hắn hôn nhẹ lên miệng chuột mím chặt, lại liếm đi nước mắt trên mặt nó, từng chút một dịu dàng như nước. Tiểu chuột ngơ ngác bị hắn an ủi đến rối tinh rối mù, một lúc lâu còn đưa đầu lưỡi nhỏ ra liếm lại hắn, quyến luyến mười phần. Bạch Dữ không tiếng động thở ra một hơi.
Biến trở về.
Hắn ở trong lòng nói.
Bụp!
Ngay lập tức thiếu niên Bạch Cửu đã rớt vào trong lòng hắn, vừa được hắn đỡ lấy đôi tay đã ôm cổ hắn ngay, đôi môi hồng nhuận trực tiếp áp tới, lung tung gặm cắn môi mỏng của nam nhân.
Bạch Dữ bất đắc dĩ ôm chặt lấy nó, để mặc cho nó làm loạn trên môi mình. Hai người ở giữa một đám long linh du tẩu không ngừng mà quấn quýt cùng một chỗ, dính chặt không rời.
...
"Ưm... Dữ Dữ... Dữ Dữ..."
Thiếu niên bám trên người nam nhân, bất chấp toàn thân đã mềm nhũn cũng không buông cổ hắn ra, miệng nhỏ vừa nói vừa hôn lung tung lên mặt hắn, ý loạn tình mê, chấp nhất mười phần.
Âm thanh lép nhép cùng tiếng rên rỉ bị gói gọn trong không gian kết giới, dính nị mị nhân. Tốc độ luật động của nam nhân mỗi lúc một nhanh, chỉ tăng không giảm, ý đồ muốn lôi kéo tiểu chuột đang ý loạn tình mê vào vũng bùn d.ục vọng. Nhưng chính là... Tâm tình của tiểu chuột quá mức kích động, càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nó muốn dùng cách thức này đến trói buộc nam nhân, nhưng có lẽ... Nhiêu đây cũng không còn thỏa mãn được nó nữa, vậy mà vô thức sử dụng khế ước đến thúc đẩy quá trình song tu. Phải biết rằng Bạch Cửu chưa bao giờ làm như vậy, mà nguyên nhân chính là do nó không biết giữa hai người có khế ước...
"Cho ta... Dữ Dữ... Muốn nhiều hơn... Dữ Dữ ưm..."
Yêu đan dưới sự thúc giục của nó xoay tròn một cách dữ dội, khiến Bạch Dữ giật cả mình.
Vốn luôn là người nắm quyền chủ động, chuyện này đã vượt quá ý nghĩ của hắn rồi. Không phải hắn khó chịu gì, nếu nó tốt cho tiểu chuột, hắn không ngại cho nó chủ động, nhưng với tiền đề là nó tốt.
Cái chuyện song tu này vốn dĩ đã rất phí sức với tiểu chuột, mỗi lần thúc đẩy song tu đều là Bạch Dữ làm trong lúc nó mệt mỏi bất kham. Cứ như vậy, dù Bạch Cửu có chịu không nổi thì cũng không ảnh hưởng đến tinh lực của nó. Nhưng lúc này đây, nó không hề tiết chế mà vận dụng tinh nguyên của mình, giống như muốn đem máu thịt của mình hòa cùng với hắn... Cái này chẳng khác này Bạch Dữ bị động dùng hấp tinh đại pháp đến rút cạn tiểu chuột đến chết mới thôi...
"Bạch Cửu! Dừng lại!"
Lời này hắn dùng mười phần tinh lực quát lên, trực tiếp đánh tỉnh tiểu chuột đang ý thức mơ hồ.
Bạch Dữ giận thật rồi.
Ý nghĩ này nổ tung trong đầu Bạch Cửu chẳng khác nào định hải thần châm, khiến nó giật mình ngơ ngác nhìn hắn.
Bạch Dữ giận thật, giận điên lên chứ chẳng đùa. Nhưng đối diện với sự mờ mịt trong mắt tiểu chút chít, hắn chỉ đành nhắm mắt bình ổn lại cảm xúc trong lòng.
"Tĩnh tâm! Thu công."
Hắn vừa nhéo nhéo mi tâm vừa đưa tay đặt trên đan điền của nó, giọng điệu không cho phép nghi ngờ vang lên.
Hắn không biết nó có nghe hiểu không, nhưng chính là nghe lời. Bằng chứng là yêu đan đã không còn xoay tròn kịch liệt nữa, sau đó dừng hẳn lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!