Cứ như vậy, Bạch Cửu ở lại Huyền Dữ sâm lâm, đợi Bạch Dữ đến tìm.
Nhưng nó không biết Bạch Dữ giờ không thể đi tìm nó, mà Cốc Mẫn Nguyệt nào nghĩ nó ở Huyền Dữ sâm lâm. Bà giống như con ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, đi tìm một con vật nhỏ như cái nắm tay trẻ con mới sinh.
Nhưng cũng nhờ vậy, Cốc Mẫn Nguyệt mới biết, Bắc Thần đại lục cũng không yên ổn.
Mà nguyên nhân xuất phát từ đám tà giáo trên đại lục.
Đại lục có ba tông môn bị xem là tà giáo, cũng vì cách tu luyện của họ tà môn, dùng máu thịt, tu vi của tu sĩ để tu luyện.
Gần mười năm trở lại đây, đại lục liên tục có thành trì bị tàn sát, tiếng oán than dậy trời.
Dù ba môn kia nói không liên quan tới mình, nhưng người bị sát hại đều bị hút hết máu và tu vi. Cách làm tà môn như vậy, sao có thể không phải người của tà môn làm?
Bắt đầu từ đó, chính tà thái độ ngày càng quyết liệt hơn. Chỉ cần gặp nhau là đánh lên, không cần biết đúng sai.
Nhưng như vậy cũng không cản được việc liên tục có thành trì bị tàn sát.
Đối phương tuy chỉ chọn những thành nhỏ, trấn nhỏ, nhiều người thường ít tu sĩ. Nhưng việc thanh tẩy toàn bộ, không chừa một ai như vậy cũng khiến người ta khiếp sợ.
Sáu môn chính phái kia đương nhiên không thể ngồi yên. Họ không ngừng giao nhiệm vụ đi điều tra việc này cho đám đệ tử trong môn, nhưng đến nay đã có hơn mười thành, mấy chục cái trấn bị thanh tầy rồi, mà mặt của kẻ kia vẫn chưa từng nhìn thấy.
Bắc Thần so với Đông Thần đại địa rộng hơn gấp đôi, nên thành trì cũng nhiều. Mà tu sĩ và người thường không phân chia, thành trì nào cũng sẽ có tu sĩ và người thường. Tu sĩ có khi sẽ chạy được, còn người thường thì sao có thể?
Vậy nên, khi không thể giải quyết được tận gốc, các tông môn chỉ có thể cho cường giả trong tông đi tọa trấn các tòa thành, hy vọng không có thảm kịch xảy ra nữa.
Cách làm này có vẻ là ổn. Sau đó thật sự không có thành trì nào bị thanh tẩy vậy nữa. Nhưng những trấn thôn nhỏ thì vẫn bị.
Đám tông môn cũng đã rất tận lực, họ cũng không thể ngày ngày đi giữ thành mà bỏ bê tu luyện được.
Nhưng sự tình ngày một phức tạp hơn, khi mà oán khí trên đại lục ngày một nồng đậm lên.
Oán khí không thể thanh tẩy bắt đầu tụ tập, lan tràn khắp nơi. Tu sĩ dính phải oán khí, tùy tình trạng tu vi mà bị ảnh hưởng nhiều ít. Nhẹ thì gây ra ảo giác, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Cả đại lục nhiều nơi như một vùng đất chết, không có một tia khí tức sinh mệnh nào, âm trầm đáng sợ vô cùng.
Nếu cứ như vậy, Bắc Thần sẽ xuất hiện một cái cốt hải khác giống như Đông Thần mất.
Cốc Mẫn Nguyệt đứng ở phía xa nhìn xem mà nhíu chặt mày.
Con người đều như vậy, lúc chưa có ảnh hưởng đến họ thì họ không biết để ý, đến lúc không thể cứu vãn được nữa thì...
Phải đến khi nào đám tu sĩ đại lục mới chịu mở to mắt ra mà nhìn đây?
...
Bạch Mặc nhìn nhi tử nằm trên giường mà lắc đầu không thôi.
Kiêu ngạo như vậy đó, nhưng lại bị con chuột nhỏ kia hành lên bờ xuống ruộng. Thiệt là đáng đời mà. Bạch Mặc có chút cười trên nổi khổ của nhi tử.
"Nó vẫn chưa tỉnh à?"
Bạch Thương từ bên ngoài đi vào cất giọng hỏi.
Bạch Mặc lắc đầu.
"Ta xem qua, nó sử dụng cấm thuật hơi bị nhiều rồi đó."
Bạch Thương nhàn nhạt nói.
"Lần này nó vì bảo vệ tiểu long, vậy mà đem nữa cái mạng ra đổi, trực tiếp động đến căn nguyên."
Bạch Mặc chẳng biết nói gì hơn.
"Thật sự có tiểu long à?"
Bạch Thương rất hỏi rất nhiều lần rồi, vậy mà lão vẫn hỏi.
Nhưng kêu lão tin một con chuột đực sinh được tiểu long, sao lão tin nổi.
"Cả ba người chúng ta đã xem qua, thật sự có. Nó còn rất mạnh mẽ."1
Bạch Mặc cảm thấy khí tức của tiểu long còn mạnh hơn lúc ông biết Cốc Mẫn Nguyệt có Bạch Dữ nữa kia.
"Theo cách nói của ngươi, nếu thật sự có thì... Nó có thể giấu được cái ngươi lâu như vậy, đến lúc mấu chốt mới lộ ra, cũng rất có bản lĩnh."1
Bạch Thương gật gù.
"Quan trọng là... Bây giờ đại lục không yên ổn. Chỉ có nó mới có thể nhanh chóng tìm tiểu chuột. Ta sợ Nguyệt nhi tìm không ra."
Tìm một con chuột nhỏ như vậy trong tu chân giới, khác gì mò kim đáy biển?
Mà bình thường thì cứ để nó lăn lộn chút cũng không sao đi. Nhưng lúc này nó mang tiểu long, lỡ có chuyện gì, Bạch Dữ sẽ hộc máu bỏ mình mất.
Mấy người họ vậy mà một chút cũng không nhớ, tiểu chuột bây giờ đã là Yêu Vương... Nó không phải tiểu chuột mềm nhũn không có lực hành tẩu giang hồ nữa rồi. Nhưng ai bảo ngoại hình nó thế kia chi. Dù giờ nó có là tiên nhân thì đám người cũng lo lắng như thường. Trực tiếp bỏ qua luôn cấp bậc tu vi của nó... Đúng là hết nói nổi.
Hai người lo nói chuyện, không để ý người nằm trên giường đã mở mắt ra từ lúc nào. Nhưng hắn ngay lập tức nhắm mặt lại, cũng không có đánh động hai người kia, im lặng điều động nguyên lực đến chữa trị thương thế.
...
"Rống ô..."
Tiểu ấu tể nhà Thái Viên lê cái thân ú nu của nó đi tới, khi nó nhìn thấy bóng lưng tiểu chuột ngồi bên cạnh hồ nước thì kêu một tiếng.
Tiểu chuột nghe, nhưng nó cũng không quay đầu lại, chỉ cho tiểu ấu tể dính người kia một cái lưng lạnh lùng.
Tiểu tử này từ lúc có tiểu chuột thì lúc nào không bị bắt tu luyện, nó sẽ mò đi tìm Bạch Cửu liền.
Tiểu ấu tể thấy nó không để ý mình thì buồn bã, đưa tay đẩy đẩy nó, mém chút đẩy tiểu chuột lọt xuống hồ luôn.
Tiểu chuột bất đắc dĩ dùng cái móng của mình đẩy tay nó ra.
"Ố hô..."
Tiểu ấu tể nằm gục bên cạnh nó, để cho tầm mắt của mình ngang với nó, cùng nó nói chuyện.
"Chít chít!"
Tiểu chuột lắc đầu.
Suốt ngày chỉ nghĩ chơi, nó còn phải tu luyện. Tính tính, nó đã rời Thế Thú gần mười lăm năm rồi. Dù biết thời không đôi bên không giống, nhưng rốt cuộc là khác cỡ nào nó không biết. Nếu còn trì hoãn như vậy nữa, đợi nó về được nhà...
Chưa kể, bây giờ nó còn phải nuôi một quả trứng. Cái tiểu tử này rất ham ăn, mỗi ngày mà không đút nguyên lực cho nó, nó sẽ làm ầm ĩ.
Vậy nên một tiểu chuột lười biếng như nó, bây giờ mới phải mỗi ngày tu luyện, còn siêng hơn có Bạch Dữ đốc thúc nữa.
May mắn nơi này linh khí dồi dào, nó còn có thiên phú tu luyện, miễn cưỡng siêng năng một chút, vẫn có thể đút no cho tiểu long.
"Ố ố?"
Tiểu ấu tể liếc mắt nhìn bụng của tiểu chuột, buồn bực hỏi.
Nó tuy còn nhỏ, nhưng dù gì cũng là yêu thú cấp ba. Nó có thể cảm nhận đến hơi thở cũng nhỏ yếu giống nó trong bụng Bạch Cửu.1
"Chít."
Hỏi nó bao giờ tiểu long ra, sao mà nó biết được. Nó từng hỏi Bạch mẫu, bà nói thời điểm có Bạch Dữ bà cũng phải mất chục năm mới sinh trứng ra, lại thêm trăm năm, Bạch Dữ mới phá trứng. Trong quá trình đó, nếu lượng linh khí đầy đủ thì trứng sẽ càng mau nở. Nhưng quá trình trứng ở trong bụng mẹ cần bao lâu để ra... Cái này tùy vào thiên phú của ấu tể. Ấu long càng mạnh mẽ, nó sẽ ở rất lâu.
Cái ấu long này của nó, không biết đã có từ lúc nào, nhưng rất là lém lỉnh. Mỗi ngày không được cho ăn, nó sẽ truyền đến cảm xúc mềm nhũn yếu đuối. Bạch Cửu mà không tu luyện, thì chính là tội ác tày trời rồi ấy.