Bạch Cửu bừng tỉnh, nó đưa tay nhỏ bé sờ sờ trái tim, có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Chẳng lẽ... Bạch Dữ tỉnh rồi?
Không thể trách nó nghĩ vậy, nó đối với Bạch Dữ luôn là mười phần để ý. Giữa hai người còn có sự giao lưu mà nó cho rằng quá mức thân mật, đương nhiên sẽ cảm nhận được chút gì đó từ đối phương.
Nhưng lúc này mới bao lâu? Nó chỉ mới rời đi có hơn nữa ngày thôi.
Cơ mà... Lỡ Bạch Dữ tỉnh lại mà không thấy nó thì sao?
Để tránh cho bản thân bị đánh mông, Bạch Cửu quyết định chủ động tìm người.
Chắc cũng không đến nổi đánh tỉnh Bạch Dữ khi hắn chưa thoát khỏi trạng thái kìa đúng không...
...
Bạch Dữ đi ra ngoài mới biết, mới đó đã qua một tháng.
Nếu Bạch Cửu ở lúc này tự ý rời đi, chắc chỉ có một nguyên nhân thôi.
Nhưng chưa đợi hắn nhấc chân đi đến cửa hiệp hội, thì trong lòng đã vang lên tiếng gọi của tiểu chút chút.
Bạch Dữ...
Thật cẩn thận, mềm mại mà gọi.
Ngứa mông rồi?
Bạch Cửu nghe lời này, chưa chi đã cảm thấy mông hơi xót. Dù có bị đánh thì cũng được đối phương chữa cho, nhưng đau lắm a...
Ta nghĩ ta sẽ về trước khi ngươi tỉnh lại...
Vậy sao ta nhìn không thấy?
Bạch Cửu bĩu môi, người chi mà hẹp hòi.
Ta đi giúp Hàn Đồ luyện đan, rất nhanh sẽ trở lại. Ta thấy ngươi còn chưa có luyện hóa xong lôi quang trong kinh mạch, ngươi...
Rất nhanh là bao lâu? Hiện tại?
Nó còn chưa nói xong thì đã nghe nam nhân bắt chẹt nó.
Bạch Dữ...
Tiểu chuột mềm nhũn kêu.
Bạch Dữ rất là hưởng thụ nó như thế kêu hắn, nhưng không thể bỏ qua cho nó đơn giản vậy. Nếu không, lần sau nó lại tự ý làm bậy nữa.
Mười cái.
Bạch Cửu khóc không ra nước mắt.
Năm cái...
Bạch Dữ mém thì cười phun. Còn biết trả giá hắn nữa, tiểu chút chít ngốc bức.
Hắn không nói được hay không. Dù sao, đến lúc cái mông tròn nằm ở trước mặt hắn rồi, hắn muốn đánh mấy cái cũng không do nó quyết định.
Đã bắt đầu chưa?
Bạch Dữ đằng không mà phi nhanh về phương hướng Hàn Đồ dùng để luyện đan.
Nơi đó Hàn Đồ đã nói trước với hai người rồi, chỉ là thời gian trễ một tháng thôi.
Chưa, chúng ta chỉ mới đến được mấy canh giờ.
Bạch Cửu càng nghĩ càng uất ức. Nếu hắn tỉnh sớm chút là được rồi đi, nó cũng không cần bị đánh mông. Đáng thương cái mông nhỏ của nó...
Bên ngoài Tâm Thành, cách nó năm dặm về phía Tây Bắc có một sơn mạch rộng lớn, gọi là Phượng Chinh. Đây là sơn mạch lớn nhất Đông Thần đại lục, nơi tập trung nhiều yêu thú trên đại địa nhất, không tính hải tộc dưới biển.
Địa điểm mà Hàn Đồ nói nằm ở phía tây sơn mạch Phượng Chinh. Nếu cả sơn mạch là hình dạng của một con phượng hoàng, thì hẻm núi kia chính là mắt phượng. Nhưng khi nhìn nó từ trên cao, nơi này bị cây cối che lại, trông như mắt phượng đang nhắm, toàn bộ khí thế chinh phạt chìm xuống, chỉ đợi một cơ hội để bùng nổ.
Bạch Dữ hạ xuống bên ngoài hẻm núi. Hắn có thể cảm ứng được, nơi này tồn tại một phong ấn cực mạnh, cũng không phải cái loại kết giới đơn thuần. Nếu không có chủ nhân cho phép, trừ khi hắn đánh nát cái hẻm núi này, nếu không, đến hắn cũng không thể đi vào.
Hắn nắm lên một cục đá, ném thẳng vào phong ấn.
Bùm!
Bạch Cửu đang rầu thúi ruột nghe thấy âm thanh này thì bừng tỉnh. Nó đưa mắt nhìn màn chắn nhộn nhạo chưa tan, đứng dậy lập tức chạy ra ngoài.
Bên cạnh nó, Hàn Đồ cũng mở mắt ra.
Vụt!
Bạch Dữ đếm đến ba thì thân ảnh thiếu niên trắng nõn đã xuất hiện giữa không trung. Hắn chỉ hơi kinh ngạc một chút khi thấy nó trong hình dáng này, sau đó đón lấy tiểu chuột đang nhào đến.
Hàn Đồ ở phía sau cũng vừa lúc thấy cảnh chim sẽ bay vào lòng này, lão có chút không muốn nhìn thẳng. Dù hai người đứng chung cũng đẹp lắm...
Nhưng một chút phong phạm Yêu Vương hay cả luyện đan đại sư cũng không có được không!!?
Bạch Dữ cũng không ở hình dạng cũ, nhưng đem hắn ném vào giữa biển người cũng tìm không thấy được.
Ba người không ở bên ngoài hàn huyên mà đến bên trong.
...
"Ta giúp lão luyện chế một nữa dược liệu, phần kết đan sẽ do lão đến làm."
Bạch Cửu đứng ở bên kia lò luyện đan, nói với Hàn Đồ.
Hàn Đồ gật đầu.
Lão không cảm thấy Bạch Cửu nữa vời. Bởi vì một nữa dược liệu kia thật sự không hề ít. Nếu để cho lão một mình làm hết, đến cuối, lão không còn sức mà kết đan nữa. Thái Dương Đan cũng là lão muốn luyện, không phải Bạch Cửu.
"Bắt đầu thôi."
Bạch Cửu nhắm mắt nhẹ hô.
Khi mở mắt ra, nó đã bước vào trạng thái không linh. Một nữa dược liệu của Thái Dương Đan được một bàn tay vô tình nâng đỡ, tọa lạc bên cạnh nó.
Hàn Đồ lần đầu nhìn thấy biểu hiện khi luyện đan của nó, lão rất giật mình. Nhưng cũng không lâu, lão ổn định lại tâm tình, đối với hy vọng luyện chế thành công Thái Dương Đan cũng tăng lên chín mươi phần trăm. Bạch Cửu biểu hiện càng cường, lão càng vui mừng.
Bùm...
Trong hẻm núi lúc này chỉ còn lại âm thanh hỏa linh căn trầm đục nổ tí tách.
Từng nhóm dược liệu dưới thủ pháp thuần thục của hai luyện đan sư cao giai, giống như điệp vũ thêu hoa mà không ngừng được tinh luyện.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Nữa khắc... Một khắc... Một canh giờ...
Bạch Dữ đứng cách đó không xa, hắn nhìn đến trán Hàn Đồ đổ mồ hôi mà thầm than. Bạch Cửu bên kia vẫn rất tiêu sái, không hề có một biểu hiện gì đáng nói. Dáng vẻ khi nó luyện đan hắn cũng thấy nhiều rồi, hắn biết, Hàn Đồ không bằng nó.
Nếu phải nói nguyên nhân khiến nó tiến nhanh trên con đường này như vậy, tất nhiên là bởi tâm tính đơn thuần của nó.
Người sống trên đời, từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, từ không biết gì đến yêu hận tình thù. Càng sống lâu, con người ta càng bị thế gian vấy bẩn. Bạch Dữ nhìn Bạch Cửu từng bước lớn lên, nó cũng chưa từng đi trượt khỏi con đường kia. Hàn Đồ lại không được như vậy.
Lần này Bạch Cửu giúp lão nâng cao tinh thần lực, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng lão có thể tiến thêm một bước trên con đường đan đạo này.
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột, hắn rất muốn biết, bình cảnh của nó ở nơi nào, cả trên tu vi nguyên lực lẫn đan đạo.
Bùm!
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Quá trình tinh luyện dược liệu của hai người cũng không chênh nhau, đều là cùng một lúc kết thúc.
Bạch Cửu ở thời điểm cuối cùng đã tỉnh lại. Nó đưa mắt nhin Hàn Đồ, gật đầu một cái.
Hàn Đồ tranh thủ điều tức lại nguyên thần, cũng không có thời gian mà đáp lại nó.
Bạch Cửu nhìn lão, nó đã biết lão không có khả năng tự mình luyện chế Thái Dương Đan. Hàn Đồ đã đi hết con đường đan đạo của mình rồi, Thái Dương Đan chính là một nấc thang lão không thể bước qua. Nhưng với sự giúp đỡ của nó, Hàn Đồ có thể đi được đến bước kết đan... Cũng chỉ là bước này mà thôi. Thành công hay không...
Hàn Đồ chính thức bước vào quá trình dung hợp dược liệu.
Dược liệu luyện chế Thái Dương Đan đã lên đến mức năm ngàn. Đó là một con số kinh khủng như thế nào? Tinh thần lực của một luyện đan sư cấp tám cũng chưa chắc ăn nổi số lượng này. Chưa kể, mấy loại chủ dược của nó không phải dùng phép cộng để tính. Chủ dược của Thái Dương Đan có ba, đó là ba cây thảo dược cấp tám hậu kỳ. Bạch Cửu đã giúp lão tinh luyện hai cây. Nhưng một cây còn lại vẫn khiến cho Hàn Đồ tinh thần lực cạn kiệt hơn một nữa.
Cả quá trình tinh luyện dược liệu đã tốn hết hai canh giờ, áp lực đối với tinh thần lực lớn cỡ nào, cứ nhìn Hàn Đồ là biết.