Đêm hôm đó Eagle cứ ngồi như vậy nhìn con chuột nhỏ dù đang ngủ cũng sẽ thút thít vài cái, ngẫm nghĩ xem sáng hôm sau làm sao cùng cậu nói, thuyết phục cậu tiếp tục đợi, anh nghĩ chỉ cần đợi đúng thời điểm thì họ có thể trở về.
Nhưng đến sáng hôm sau khi con chuột nhỏ tỉnh lại thì chỉ nhìn anh chứ không nói gì cả.
" Chuột nhỏ..."
Eagle nhẹ giọng gọi.
" Chúng ta sẽ về được đúng không?"
Con chuột nhỏ bình tĩnh hỏi, mắt lom lom nhìn anh.
" Sẽ!"
Eagle đau lòng cậu nhưng vẫn chắc chắn nói.
Mặc kệ, cho cậu một cái hy vọng để bám víu còn hơn là tuyệt vọng sống qua ngày.
" Anh không biết là lúc nào nhưng chắc chắn sẽ về được, có lẽ đến lúc đó không cần em ngồi canh mỗi ngày, chúng ta cũng tự có cảm ứng."
Anh ôm cậu vào lòng, thủ thỉ.
" Ừm."
Con chuột nhỏ trong lòng anh gật đầu, hai tay ôm chặt cổ anh, toàn thân đều ỷ lại vào anh.
Eagle ôm chặt cậu, không tiếng động an ủi.
...
" Chuột, em có muốn rời khỏi đây không?"
Eagle ôm cậu ngồi trên dây leo đánh đu, bỗng nhiên hỏi.
" Em không biết."
Bạch Kỳ Thư ngồi trong lòng anh hứng gió mát từ biển thổi vào.
Chỗ họ ngồi có thể nhìn thấy một góc biển lớn, phía sau là rừng rầm xanh mát, cái nắng trên đầu cũng chiếu không đến nơi này.
" Lỡ chúng ta về không kịp thì sao?"
Cậu ngửa đầu lên nhìn anh hỏi.
" Anh nghĩ, anh biết tại sao lúc này chúng ta về không được."
Eagle bỗng nhiên nói, cúi đầu hôn lên trán nhỏ đang ngửa ra của cậu.
" Tại sao vậy?"
Bạch Kỳ Thư soạt soạt quay người lại, hai chân quấn lấy eo anh, hai tay ôm cổ anh hỏi.
" Lúc này ở thế thú đang là mùa mưa đi."
Eagle một tay giữ lưng cậu, một tay nắm dây leo, đôi chân dài đung đưa, để cho dây liên tục chuyển động, gió mát theo đó sinh ra, thổi mát cho hai người.
" Mùa mưa?"
Bạch Kỳ Thư ngẩn ra.
Đúng ha, mùa mưa thì cái hồ kia ngập trong nước luôn rồi.
" Hơn nữa, em có nhớ lúc em gặp anh là lúc nào không?"
Eagle lại nói.
Bạch Kỳ Thư ngẫm nghĩ hồi lâu.
Lúc cậu đến được một thời gian thì hai người họ đến tộc dực sư tránh mưa...
" Cũng là thời điểm này."
Eagle chứng thực ý nghĩ của cậu.
" Vậy chúng ta chỉ cần đợi đến trước mùa mưa năm sau thì có thể về đúng không?"
Bạch Kỳ Thư mắt sáng ra.
" Anh cảm thấy khả năng này lớn nhất..."
Eagle nói một chút rồi ngập ngùng.
" Sao vậy chồng?"
Bạch Kỳ Thư thấy anh bâng khuâng thì hỏi lại.
" Thời gian ở đây có giống ở đó không?"
Anh nói.
" Em nghĩ là giống."
Bạch Kỳ Thư gật đầu.
" Vậy chúng ta phải đợi ở đây một mùa mưa."
Eagle chốt lại.
Một năm...
Rất là lâu, bảo sao anh lại hỏi cậu có muốn đi đâu không.
" Nhưng chúng ta hiện tại đang ở đâu cũng không biết, nếu để anh tự mang em bay thì lỡ bị người bắt gặp thì tiêu, thời tiết ở ngoài biển còn rất thất thường, ở đây không giống ở thế thú, mưa gió bất kể là thời điểm nào trong năm đều sẽ có, ngoài biển thì càng nhiều hơn, hơn nữa..."
Bạch Kỳ Thư không ngừng nói.
" Hơn nữa chúng ta không có chứng minh thân phận, ở đây người ta gọi là chứng minh thư, dùng để xác định thân phận của một người, có nó chúng ta mới di chuyển được, còn có, chúng ta không có tiền... "
Con chuột nhỏ ảo não nói.
" Tiền?"
Eagle hỏi lại.
" Chính là thứ dùng để trao đổi với người khác, ở thế thú chúng ta có thể lấy vật đổi vật, nhưng ở đây người ta chỉ cần tiền thôi, ra đường đi xe cũng tốn tiền, ăn uống cũng tốn tiền..."
Bạch Kỳ Thư càng nói càng bất lực.
Eagle nghe cũng bất lực.
" Vậy chúng ta kiếm tiền."
Nhưng anh cảm thấy vẫn chưa phải hoàn toàn không có cách.
Không phải anh nhất định phải ra ngoài, nhưng con chuột nhỏ ở đây sẽ buồn chán, dù nơi này lớn nhưng nó chẳng có ai, con chuột nhỏ làm sao mà chịu nổi, chính là vì muốn đi khắp nơi nên họ mới ở đây, giờ nơi này chẳng khác gì một cái lồng giam, giam giữ họ.
Ở bộ lạc còn có người, ở đây... Chỉ có khỉ thôi.
Con chuột nhỏ của anh sao mà chịu được chứ.
" Vậy phải có chứng minh thư..."
Vấn đề lớn nhất.
Hai con chim chuột nghe mà ảo não.
Càng nghĩ Bạch Kỳ Thư càng cảm thấy, thế thú mới là tốt nhất, chẳng có nơi nào tự do như thế thú, ở đó chính là địa bàn của cậu, chỉ cần một con chim to là có thể đi khắp nơi rồi, nào có rối rắm như bây giờ chứ.
Cậu biết anh sợ cậu buồn mới nói đến chuyện rời đi, nhưng nhiều vấn đề nan giải như vậy...
Hai người ở đây rối rắm, phía ngoài khơi xa lúc này lại xuất hiện một con tàu lớn.
Không, phải nói là một chiếc du thuyền xa hoa, bên trên luôn vang lên những âm thanh huyên náo, tiếng nhạc du dương, tiếng người cười nói... Nó đang không ngừng tiếng gần đến đảo hoang nơi có một đôi chim chuột đang ẩn cư.
Bên trên con thuyền.
" Thuyền trưởng Bạch, phía Nam xuất hiện một hòn đảo không nằm trên bản đồ."
Có thuyền viên lên tiếng, đánh động vị Bạch Thạch đang nhìn camera giám sát các tầng của du thuyền.
" Nó lớn không?"
Bạch Thạch ngẩng đầu hỏi.
" Cách rất gần rồi, ngài có thể nhìn thấy bằng kính viễn vọng."
Thuyền viên đang giữ tay lái nói.
Bạch Thạch đứng lên, đi đến cái kính viễn vọng bên cạnh tay lái.
Trong mắt Bạch Thạch hiện lên một hòn đảo có hình dạng hồ lô, im lìm không bóng người, rõ ràng là đảo hoang.
" Tạm thời đừng đến gần."
Nói xong thì Bạch Thạch rời khỏi khoang thuyền.
Đây là một chiếc du thuyền tư nhân, Bạch Thạch chỉ là thuyền trưởng chứ không phải chủ thuyền, hắn không có quyền quyết định có vào hay không, tất nhiên là phải đi tìm người chủ thuyền rồi.
Cốc cốc.
" Nam tổng, là tôi, Bạch Thạch."
Bạch Thạch đứng bên ngoài gọi.
" Vào đi."
Bên trong có tiếng nói hơi trầm vang lên.
Cạch.
Bạch Trạch mở cửa đi vào.
Trong phòng, một nam nhân với mái tóc đen hơi rối mặt áo thun trắng cùng quần kaki thoải mái ngồi trên ghế dựa, mắt nhìn ra ngoài biển.
Đây là tầng cao nhất của du thuyền, khoang thuyền trưởng cũng không cao bằng nó, ba mặt của nó đều là kính nhưng lúc này chỉ có một mặt được kéo màn.
" Nam tổng, trông tầm nhìn của chúng ta xuất hiện một hòn đảo, có vẻ là đảo hoang, ngài có muốn lên xem thử không?"
Bạch Thạch bước đến gần hỏi.
Nam nhân ngồi trên ghế lúc này xoay người lại, Nam tổng mà Bạch Thạch gọi là một nam nhân tầm ba mươi, mày như kiếm, mũi cao, môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt màu nâu sâu thẳm.
" Mang tôi đi xem."
Nam Tư Thiệu đứng lên nói.
Nam Tư Thiệu chính là tổng giám đốc của tập đoàn Nam thị, người đang nổi đình nổi đám trong giới thượng lưu, cha mẹ đều mất trong tai nạn xe lúc anh mười lăm tuổi, Nam Tư Thiệu còn đang học cao trung phải nghỉ học gòng gánh Nam thị tập đoàn lúc đó chỉ là một công ty nhỏ nhưng đang trên đà phất lên, đã ký một hợp đồng lớn với tập đoàn Nhạc thị hùng mạnh khắp đất nước.
Ai cũng nói cha mẹ anh là bị người ghen ghét mới bị đâm chết, tài xế trong vụ đụng xe đó cũng chết cùng cha mẹ anh, lúc đó anh lại không có khả năng điều tra chân tướng, cứ vậy mà án này phải bỏ dỡ.
Mười lăm năm, anh một mình điều hành công ty, khiến cho một công ty hạng ba nay đã xứng tầm với Nhạc thị lúc đó, hơn hết là, Nhạc thị lại xưa đâu bằng nay, đến mức phải dựa vào con gái cũng muốn leo lên người anh.
Bữa tiệc trên chiếc du thuyền này là dùng để kỷ niệm mười lăm năm quật dậy của công ty, trên đây có tất cả cao tầng cũng như nhân viên công ty, ngoài ra còn có các cổ đông lớn cũng như đối tác làm ăn của Nam thị.