Hậu truyện - Đảo hoang.
Dù sao bây giờ cũng không thể truy cứu trách nhiệm do ai được, vấn đề quan trọng là họ phải sống tốt ở nơi này, rồi tìm đường trở về.
" Chim, đi xem thử ở đây có gì đi, trước khi trời tối tìm thấy nơi an toàn hay là thức ăn gì đó."
Bạch Kỳ Thư ở trong lòng chim to nhìn mặt trời đang sắp lặn xuống biển hoàn toàn mà lo lắng nói.
" Được."
Eagle ôm cậu đứng lên, giống như lúc trước mà để cậu ngồi trên khủy tay, bắt đầu đi ra khu rừng.
" Chim, kia là biển."
Bạch Kỳ Thư chỉ mặt nước đang nhuộm vàng kia.
" Giống biển ở tộc người cá?"
Lúc anh nhìn đến cũng thấy nghi ngờ rồi, xem ra nơi này thật sự không phải thế thú.
" Là giống, chúng ta đi dọc bờ biển thử xem, nếu em đoán không lầm thì đây là một hòn đảo, chỉ là không biết có người hay không?"
Bạch Kỳ Thư nhíu mày nói.
Có người... Không biết đối với họ là tốt là xấu, tuy không đến nổi bị phát hiện thân phận thú nhân nhưng họ lại không có chứng nhận thân phận, tự nhiên trống rỗng xuất hiện như vậy sẽ bị mang đi điều tra mất.
" Đúng rồi chim, anh có biến về được không?"
Bạch Kỳ Thư bỗng nhiên nhớ ra, vội vàng ôm đầu chim to hỏi.
" Để anh thử."
Eagle nói rồi thả con chuột nhỏ xuống, mất đi năng lực biến thân sẽ mất đi một năng lực bảo vệ chuột nhỏ, anh không biết tình hình ở đây thế nào nhưng anh cảm thấy có một lợi thế này vẫn là tốt hơn không có.
Khi anh đang nghĩ thì tầm mắt cũng đã trở nên khác đi, đây đúng là tầm nhìn khi anh ở thú hình.
Bạch Kỳ Thư nhìn thấy anh có thể biến về thì vui vẻ ôm cổ chim.
" Chim, tốt quá rồi."
Cậu hí hửng nói.
" Ục."
Trong cổ họng chim to có tiếng động động, giống như đang đồng ý với cậu, giang hai cánh lớn ôm lấy con chuột nhỏ, giống như Chae vẫn hay ôm Nae lúc nhỏ vậy.
Bỗng nhiên lúc này con chuột nhỏ biến về, chim to luống cuống tay chân đỡ lấy nó.
Con chuột nhỏ cũng bám vào lông anh, ở trên cánh lớn đang xoè ra như một bàn tay to mà nhảy nhót, chít chít kêu.
Trong mắt chim sắc bén có sự dịu dàng khó nói nên lời nhìn con chuột nhỏ vui vẻ, anh đưa cái mỏ xuống ủi ủi cậu.
Con chuột nhỏ dùng hai móng trước ôm lấy mỏ chim, đưa miệng bẹp một cái lên đó, rồi dụi dụi tới luôn.
Tâm chim cũng mềm hoá theo.
Nhưng lúc này cũng không phải lúc chơi đùa, trước mắt phải kiểm tra nơi này đã.
" Anh biến về đi chim, tạm thời trước không dùng thú hình, lỡ may trên này có người thì chúng ta sẽ bị bắt lại đó."
Bạch Kỳ Thư biến về ôm cổ chim nói.
Chim to gật đầu, đợi con chuột nhỏ mặc đồ đàng hoàng rồi cũng biến về theo, tiếp tục ôm con chuột nhỏ đi khám phá nơi này.
Hai người đi một hồi đã ra tới bãi biển.
" Dừa kìa anh!"
Bạch Kỳ Thư chỉ những quả tròn màu xanh hoặc vàng trên những thân cây cao bên cạnh bọn họ, xa hơn nữa sóng biển đang vỗ rì rào.
Chim to gật đầu, dọc theo hàng dừa đi qua bên trái.
" Không cần đi nữa, chim! Bên kia là ghềnh đá, đi ngược lại thôi, nếu hôm nay không thể đi sâu vào trong đảo thì tạm thời chúng ta cứ ở ngoài này hoặc ở gần hồ nước kia, trời tối rồi cũng không tiện đi lại ở nơi xa lạ."
Bạch Kỳ Thư nhìn ghềnh đá phía xa mà nói.
" Anh chưa nghe thấy tiếng động hay mùi vị thú hoang nào."
Chim to ôm cậu đi ngược về, vừa nói.
Lúc ở hồ nước anh đã dò xét qua, trong phạm vi năm trăm mét xung quanh họ không hề tồn tại dã thú.
" Nếu ở nơi trước kia em ở thì dã thú thường ở rừng núi lớn, ở đảo hoang thì em không rõ..."
Bạch Kỳ Thư cảm thấy trăm năm xem tivi rất ít khi cậu nhìn đến biển đảo, có thấy thì nơi đó cũng bị con người khai thác rồi, làm gì có đảo hoang cho cậu làm tư liệu sống đây.
Mặt trời theo bước chân họ ngày một nhỏ đi, cũng báo hiệu bóng tối sắp bao trùm nơi này.
Đi rất lâu nhưng một chút dấu vết con người cũng không có.
Theo cậu biết thì con người ở biển đảo sẽ làm nhà ở gần bờ biển, họ là những sinh vật biến hưởng thụ, ở gần bãi biển có thể ngắm cảnh biển, uống nước dừa, bởi vậy cậu mới kêu chim to đi dọc bãi biển.
Giờ cũng không phải hợp lý nếu đi vào trong khu rừng phía sau.
Đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất dưới đáy biển, hai người cũng nhìn đến một mặt ghềnh đá khác, xem ra bãi biển này chỉ có nhiêu đó, không biết bên kia ghềnh đá có còn nữa không, lại nói hòn đảo này rộng cỡ nào, đối với họ lúc này là không thể biết được, cậu lại không muốn mạo hiểm để cho chim to dùng thú hình bay một vòng.
" Chúng ta ở lại đây thôi."
Bạch Kỳ Thư tụt xuống khỏi người anh, đi nhặt nhạnh mấy cành củi khô ngay bìa rừng.
Chim to trèo lên cây dừa hái trái dừa.
Cây dừa ở đây cũng không khó trèo, với sự linh hoạt của thú nhân thì miễn cái thân cây khẳng khiu kia không gãy bởi trọng lượng của chim to thì tất cả đều được.
Bộp...
Rất nhanh trái dừa đã rớt xuống bãi biển.
Chim to cũng hái chục trái mới nhảy xuống.
Buổi tối chỉ có thể uống nước dừa ăn cơm dừa đối với họ cũng quá thê thảm nhưng biết làm sao được.
Thận trọng vẫn tốt hơn.
Bạch Kỳ Thư nhìn ghềnh đá ngoài xa, có khi bên đó sẽ tìm thấy thứ gì tốt đi.
" Chim, chúng ta đến kia thử đi, trời còn chưa tối."
Bạch Kỳ Thư chỉ chỉ ghềnh đá.
Chim to gật đầu, đi đốt một đống lửa rồi mới cùng cậu đi xuống ghềnh đá gần mặt biển.
Không có cá thì cũng có ốc biển đi...
Bạch Kỳ Thư kỳ vọng nghĩ, chống tay lên mặt đá, cúi đầu nhìn hốc đá.
Khi nhìn đến một mảnh đầy những cái nón úp trên mặt đá, cái nào cái nấy to bằng bàn tay cậu, có cái còn to như bàn tay chim to thì Bạch Kỳ Thư mắt sáng lên.
Tuy cậu không biết thứ này gọi là gì nhưng nó ăn được.
" Chim, cạy nó ra!"
Con chuột nhỏ hí hửng gọi chim to đang ở bên kia xem xét.
Eagle lần qua bên phía cậu, nhìn đến những cái miệng chén hơi nong đang úp cứng trên mặt đá, anh rút dao xương bên thắt lưng ra, may mắn cái này vẫn luôn được anh mang theo bên người, nếu không thì giờ cũng không có mà sài rồi.
Cạch.
Mũi dao xương vừa cắm đến cái khe hơi mở của con vật thì nó đã bị lực tay kinh người của chim to bật rớt khỏi bề mặt tảng đá.
Mặt trong hiển lộ ra phần thịt mềm có dính một chút vụn đá, cả con vật động đậy lên nhưng bất lực chỉ có thể nằm trên cát.
Bạch Kỳ Thư nhặt nó lên, nhìn phần thịt màu vàng ngà của nó, cảm thấy bữa tối đã có đồ ăn rồi.1
" Chồng, anh giỏi quá!"
Con chuột nhỏ ôm cổ anh hôn cái chụt.
Con chim to được thưởng tiếp tục ra sức cạy ốc.
Cả một vách đá lớn cạy ra được mười tám cái chén lớn như bàn tay Bạch Kỳ Thư, xem như là thu hoạch lớn.
Sau đó ở những khe hở giữa mấy tảng đá, họ còn tìm được mấy con ốc có lớp giáp dày với những ngón tay dài xoè ra.
Bạch Kỳ Thư giơ con ốc lên nhìn xem, có thể nhìn đến một lớp thịt màu xám đen đang thụt lùi vào bên trong lớp vỏ dày của nó, cười hít mắt.
Con này to hơn bàn tay chim nhiều lắm.
Chim to vì lấy nó ra mà giở nguyên một tảng đá mới có đường cho họ lấy nó ra, thu hoạch được năm con.
Lúc này bãi biển đã tối sầm xuống, cả vùng biển im lìm, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào và tiếng lá dừa xào xạo lay động trong gió biển.
Hai người ngồi gần những cây dừa, nướng ốc biển.