Trong mấy năm gần đây tộc thằn lằn chưa có chào đón thú nhân khác tộc nào, tình hình của họ cũng giống như tộc người cá vậy nhưng tính chất lại không giống, dù vậy, cũng đã rất lâu rồi họ không ra ngoài, đối với những thú nhân khác tộc cũng là tò mò không thôi.
Bạch Kỳ Thư ngồi trên lưng chim to, đưa mắt nhìn bên dưới, vậy mà không nhìn thấy chỗ nào có dấu vết của một bộ lạc, cuối cùng thì thằn lằn tộc sống chỗ nào?
Đương lúc cậu đang suy nghĩ thì Eagle đã hạ xuống.
Hadley đã dừng lại trên một chỗ cây cối rậm rạp nhưng thấp.
Xung quanh có rất nhiều bụi cây giống như cây cọ cảnh.
Đến khi Bạch Kỳ Thư hạ chân xuống đất mới biết nơi này là một cái sườn núi, không quá dốc nhưng có độ nghiêng rõ ràng.
Sau đó Hadley dẫn họ đi lên trên.
Đúng là đi lên.
" Đây là... Một ngọn núi sao?"
Bạch Kỳ Thư có chút lắp bắp hỏi.
" Đúng là một ngọn núi, có phải cậu nhìn không thấy không, tại vì cây cối ở xung quanh quá cao đi."
Hadley cười gật đầu.
" Anh có thấy không chồng?"
Cậu quay lại hỏi chim to.
" Đúng là có thấy, nó rất lớn nhưng lại được cây cối phủ xanh, em không phải cũng đúng."
Eagle cũng gật đầu.
Trong lúc Bạch Kỳ Thư đang trầm trồ kinh ngạc thì Hadley đã dừng lại ở một nơi cây cối cũng rậm rạp vô cùng sau khi họ đã không ngừng đi lên, chỗ này có khi là lưng chừng núi.
Vì Bạch Kỳ Thư có thể nhìn thấy bên dưới, còn cái chóp nhọn bên trên thì lại không nhìn được nên cũng không rõ hình dạng nó ra làm sao.
Hadley dưới ánh mắt họ đẩy ra tầng tầng lá cọ, để lộ một cái đường hầm...
" Đi thôi."
Hadley dẫn đầu đi trước.
Bạch Kỳ Thư chấn kinh không thôi.
Eagle ôm lên cậu, tránh cho con chuột nhỏ đang ngây ngốc không nhìn được dưới chân mà vấp té.
Đường đi vào lòng núi này cũng không nhỏ nhưng ánh sáng mờ nhạt, bên trong có ánh sáng nhưng lại không quá rõ ràng.
Càng đi vào trong càng thoáng hơn, rộng hơn.
Bạch Kỳ Thư được chim to ôm nên có thời gian quan sát nơi này.
Cậu càng xem thì càng há hốc mồm ra.
" Các anh ở bên trong lòng núi?"
Cuối cùng cậu cũng thốt ra được lời.
" Đúng vậy, nhưng cũng không phải đều ở trong này, khu vục hoạt động của chúng tôi là ở bên kia ngọn núi này, đây là nơi chúng tôi ở không sai."
Hadley vừa đi vừa nói.
Lúc này Bạch Kỳ Thư có thể nghe thấy những âm thanh khác phát ra từ sâu bên trong.
Cậu cảm thấy đi càng nhiều thì hiểu biết của cậu càng thêm đổi mới.
Thằn lằn thì ở trong lòng núi sao...?
Nghe hình như cũng hợp lý lắm.
Nhưng đến khi Bạch Kỳ Thư nhìn thấy ánh sáng mặt trời phát ra từ một cái lỗ lớn chiếu từ trên đỉnh đầu xuống càng sâu hơn phía dưới của lòng núi này thì cậu mới giật mình chấn động không thôi.
Đây là... Một ngọn núi lửa đã nguội lạnh?
Cái lỗ lớn này rõ ràng là nơi dung nham phun trào ra ngoài.
Không khí bên trong mát mẽ chứ không hề có chút nóng bức nào, chứng tỏ nó đã hoá thạch rồi, sẽ không bao giờ phun lửa nữa.
Khắp lòng núi đều là những cái hang động do thú nhân thằn lằn tộc đào móc ra thêm trên những gì đã có sẳn của lòng núi nữa.
" Em sao vậy?"
Eagle nhìn thấy cậu cứ ngẩng đầu nhìn cái lỗ phía trên, dù anh cũng rất kinh ngạc không biết làm sao họ làm được nhưng con chuột có vẻ rất chấn động.
" Chim, anh biết không, đây là một ngọn núi lửa, cái lỗ này này, nối thông cả đỉnh núi luôn, xuống rất sâu bên dưới kia, lúc nó còn sống, sẽ có những dòng chảy nóng bỏng có thể xoá sổ mọi thứ nó đi qua từ bên dưới lòng đất theo cái lỗ này phun lên trời, chảy tràn cả mặt ngoài của ngọn núi."
Bạch Kỳ Thư than thở không thôi, không ngờ cậu ở đây còn có thể nhìn thấy núi lửa, đại địa thú nhân này... Cuối cùng được tạo nên như thế nào?
Eagle nghe mà cũng chấn động không thôi, anh không tưởng tượng được dòng chảy có thể xoá sổ mọi thứ mà chuột nhỏ đã nói, nhưng cái anh quan tâm là...
" Vậy nó còn sống không?"
Anh quan tâm nó có còn hay không?
" Nếu nó còn sống thì tộc thằn lằn đã tuyệt chủng rồi, sao mà ở trong này được, ngọn núi này đã chết, chết rất lâu rồi, nó đã không còn phun trào được nữa, này cũng chứng minh tại sao em không nhìn thấy chóp đỉnh của nó khi ngồi trên lưng anh, bởi vì nó đã được phủ xanh rất nhiều năm, dòng chảy kia đúng là tai ương của tất cả giống loài nhưng sau mỗi lần nó phun trào sẽ mang đến một môi trường tốt nhất cho cây cối sinh sôi, có điều trên thân của nó lúc nào cũng nóng do nhiệt độ từ trong lòng núi phát ra khiến cho không loài cây nào sống được, chứ không thể như bây giờ đâu."
Bạch Kỳ Thư lắc đầu, cảm thán nói.
Lúc cậu vừa nói xong thì xung quanh có những tiếng động khiến hai người giật mình.
Không biết từ lúc nào nơi đây đã đứng đầy người.
Còn không ngừng nhìn bọn họ... Không, phải nói là nhìn Bạch Kỳ Thư.
" Đứa con của thú thần, không ngờ ta có thể gặp được cậu ở đây, những lời cậu vừa nói thật khiến ta mở mang đầu óc, rất hân hạnh được chào đón cậu cùng bầu bạn của mình."
Nathan chấp tay cúi đầu với Bạch Kỳ Thư.
Đám người cũng hành lễ.
" Ngài không cần làm vậy đâu, tế ti đại nhân."
Bạch Kỳ Thư trốn phía sau chim to ló đầu nói.
" Ta biết cậu luôn không để ý chuyện này, trước khi cậu đến bộ lạc ta đã biết rồi, chỉ là không biết sẽ đến lúc nào, dù sao ta cũng rất vui khi nhìn thấy cậu, chúng tôi đã sắp xếp nơi ở cho cậu rồi, đi thôi."
Nathan lắc đầu, sau đó cũng bỏ qua chuyện kia.
" Tôi là Eagle, hân hạnh được gặp ngài."
Eagle chấp tay với ông, rồi dẫn chuột nhỏ đi theo.
" Cậu thật may mắn, Eagle!"
Nathan thấm thía nói.
" Đúng vậy!"
Eagle đồng ý đáp.
Anh đưa tay kéo con chuột nhỏ đang lém lỉnh cười hì hì bên cạnh mình vào lòng.
Sau đó hai người ở lại tộc thằn lằn, Nathan tế ti cũng đã dẫn cậu đi nhìn xem mỏ muối kia, nó nằm ở rất sâu bên dưới lòng đất.
Quan trọng nhất là, phía bên kia ngọn núi lửa là một hồ nước ngọt cực kỳ lớn, nó lớn gấp mất lần cái hồ ở mèo tộc.
Nó kéo dài từ chỗ ngọn núi lửa này cho tới vài chục cây số, uốn lượn xung quanh mấy ngọn núi gần đó.
Bạch Kỳ Thư đứng nhìn kỳ cảnh này rất lâu, cảm thán thiên nhiên hùng vĩ vô ngần, đại đại thú nhân cũng không hề thua kéo nơi trước kia cậu sống, dù không đi được đâu nhưng một cái tivi có thể mang đến cho cậu cả thế giới đó, nó cũng hùng vĩ như nơi này, không biết cậu có thể đi hết được đại địa thú nhân này hay không?1
" Nơi này thích hợp để ở lại vào mùa khô."
Eagle ôm cậu nói.
" Ừm, cái hồ này chắc là sẽ không cạn đâu nhỉ?"
Bạch Kỳ Thư bâng quơ hỏi.
" Đúng là không cạn."
Bên cạnh có người trả lời họ.
Hadley đã đến từ lúc nào, từ lúc mang họ đến đây thì hắn biến đâu mất.
" Hai người đã khám phá được hết nơi này chưa?"
Hắn cười nói.
" Chúng tôi sẽ ở lại đến hết mùa khô, nên cũng không vội đâu."
Bạch Kỳ Thư nhún vai.
" Vậy sao, tế ti đại nhân mà nghe thấy đảm bảo sẽ vui lắm."
Hadley ngày đó cũng nghe thấy những lời Bạch Kỳ Thư nói, sau đó còn nghe tế ti đại nhân gọi cậu là đứa con của thú thần thì hắn mới gật gù, thì ra mình còn đoán chưa có đúng, dù á thú nhân này cũng rất là khiêm tốn.