Edit: Yuurei Bana.
Giang Hạ lo sợ đầu óc Liễu Thời Phân nóng lên, sẽ chạy đến nhà cô để gây chuyện, vì vậy giật giây ba mẹ về thôn xem xét.
Dư Quỳnh Hoa về nội thành lâu như vậy, thật sự là nhớ những cây cỏ của mình, không biết không có người chăm sóc, chúng có chết héo hay không. Nghĩ tới Giang Hạ và Trình Dật Tu gần như đã định ngày rồi, bà cũng không cần nhìn chằm chằm hai người nữa. Vì vậy bà thu dọn hành lý, muốn cùng ba Giang trở về thôn ở vài ngày. Nhưng mà trước khi đi bà dặn dò Giang Hạ đừng cùng Trình Dật Tu đùa giỡn xảy ra chuyện gì đó.
Giang Hạ không còn gì để nói, cô nói cho bà biết một tuần nữa Trình Dật Tu mới trở về. Khi đó bọn họ đều từ trong thôn trở về, lúc này Dư Quỳnh Hoa mới yên tâm.
Đưa ba mẹ đi ra ngoài, trong lòng Giang Hạ hiểu rõ một việc, ít nhất không cần lo lắng Liễu Thời Phân đến nhà ầm ĩ. Nhưng mà chuyện của Dương Nguyệt mãi vẫn không có tiến triển gì. cô đến cục công an mấy lần, đều đang trong quá trình điều tra, bảo cô đợi tin tức.
Nhưng mà hai ngày nay lại có phát hiện ngoài ý muốn, mỗi ngày Hạ Bạch Tuyết và Dương Thụ đều sẽđến Ức Hạ gặp mặt. Nhiều lần như vậy, Giang Hạ nghĩ thầm hai người bọn họ chắc chắn là hợp lại. Chuyện này đối với cô mà nói là tin tức tốt, dù sao tâm tư Hạ Bạch Tuyết không còn ở trên người Trình Dật Tu, Liễu Thời Phân một mình tình nguyện cũng vô dụng.
Bởi vì Dương Nguyệt mất tích, bây giờ sảnh trước do Giang Hạ tự mình xử lý. Mặc dù hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng kiên định, không cần lo lắng phát sinh chuyện gì nữa.
Bữa tối khách hàng tương đối nhiều, Giang Hạ bận đến chín giờ tối còn chưa tan làm. Trình Dật Tu gọi điện thoại tới, hỏi cô về đến nhà chưa.
Giang Hạ hơi mệt, dựa vào ghế, một tay đấm vai, một tay cầm di động. “Chưa ạ, em còn ở nhà hàng, đêm nay bận hơn.”
Trình Dật Tu nghe ra mệt mỏi trong giọng nói của cô, hỏi: “Em sao thế, có phải mệt mỏi không?”
Giang Hạ vầng một tiếng, “không phải là Dương Nguyệt không có ở đây sao, em quản chuyện sảnh trước. Cũng không tính là mệt mỏi, thoải mái hơn nhiều mấy trăm bàn ở nhà hàng trước.”
Đầu bên kia điện thoại, Trình Dật Tu nhíu mày, vội nói: “Ngày mai em dán thông báo tuyển dụng đi, nhanh chóng tìm người làm việc. Tìm không được, bảo thợ chính làm. Tóm lại em không được phép xen vào chuyện của sảnh trước nữa, mỗi ngày đi ngang qua là được rồi.”
Giang Hạ phản bác, “Như vậy sao được, đây là nhà hàng của mình, không tận tâm thì sao đạt kết quả được. Hơn nữa, em không có mệt lắm, cực kỳ nhàn rỗi.”
Trình Dật Tu bắt đầu trêu đùa. “Để em đi qua xử lý nhà hàng, chỉ là muốn em thoải mái một chút đừng có mệt mỏi. Em đừng đem mình biến thành mệt mỏi như vậy, em có biết anh đau lòng hay không? anhmặc kệ, đợi anh trở về mà không thấy quản lý mới, sau này em không được phép đi làm, ngoan ngoãn ở nhà không được làm cái gì cả.”
Giang Hạ: …
“Được, được được, ngày mai em sẽ dán thông báo tuyển người, được chưa!” thật sự là sợ anh.
Lại ôm điện thoại để nghiêng sang một bên, đi ra ngoài thông báo nhân viên phục vụ tan làm, mới tắt điện thoại. Khách hàng ở sảnh trước đã tản đi, vệ sinh cũng đã thu dọn xong. Giang Hạ kiểm tra một lần nguồn điện và đóng cửa, tất cả đều bình thường, mới đóng cửa nhà hàng.
Chuyện này cũng là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Sau khi chuyện của Dương Nguyệt xảy ra, không tự mình kiểm tra một lần, cô sẽ không yên tâm. Bởi vì quá muộn, đã không còn xe bus, cô gọi xe taxi trở lại tiểu khu. Ba mẹ không có ở nhà, cho nên vài ngày nay buổi tối trở về cô không có ăn cơm, sau khi xuống xe, mua chút đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi.
Lúc mang theo túi to đi ra, đột nhiên cô nhớ tới trước kia lúc Trình Dật Tu mượn cô hai quả trứng, còn đưa một bát mì đến. Haizz, cô rất nhớ anh. Nếu như anh ở nhà, cô sẽ không cần phải ăn mấy thứ đồ ăn vặt không có dinh dưỡng này. Về đến nhà tắm xong, cô vừa xem tivi vừa ăn đồ ăn vặt, lại nhớ tới anh. Nếu như anh ở đây, đã có người gọt trái cây giúp cô, còn có thể làm gối ôm cho cô nữa.
Haizz, cô nhớ anh.
Có lẽ là thần giao cách cảm, lúc này di động của cô vang lên, trên màn hình hiện lên ba chữ đầu bếp Trình. cô vội vàng nghe máy, liền nghe thấy anh cúi đầu, cười kín đáo: “Mở cửa.”
“Hả?” Giang Hạ nhất thời không kịp phản ứng, “Mở cửa cái gì?”
Dứt lời, cửa chính bị người ta gõ. Giang Hạ lập tức kịp phản ứng, ngạc nhiên thét chói tai một tiếng, trân chần chạy đến cửa chính.
Ngoài cửa đúng là Trình Dật Tu vài ngày mà cô không gặp, Giang Hạ chạy đến ôm cổ anh: “Sao bây giờ anh đã trở về rồi, không phải nói là còn phải hai ngày nữa sao?”
một tay Trình Dật Tu ôm cô, một tay xách hành lý vào trong nhà, đóng cửa chính lại. Hôn lên mặt cô vài cái, “anh mà nói hôm nay sẽ trở lại, em còn có thể ngạc nhiên nữa sao?”
Giang Hạ vẫn còn đang ngạc nhiên, dựa vào người anh không chịu buông. “Vừa rồi em còn đang nhớ anh, anh đã trở lại. anh nói xem có phải là tác dụng của nhớ hay không?”
Trình Dật Tu để cô bám ở trên người mình, hai tay ôm cô ngồi trên ghế sofa. Vẻ mặt giả bộ kinh ngạc: “Ý! Khó trách anh không tự chủ được bị một lực lượng hút trở về. Hóa ra là em đang nhớ anh!”
Giang Hạ bị bộ dáng khoa trương của anh chọc cười, vùi đầu vào trong lòng anh. một tay đập lên bả vai anh, “anh có thể đứng đắn một chút được không!”
anh cúi đầu đến gần tai cô, “Vậy bây giờ anh rất đứng đắn nói cho em biết, anh cứng rồi.”
Cuối cùng Giang Hạ cũng phát hiện nơi nào đó ở dưới thân có biến hóa, cô lúng túng muốn từ trênngười anh rời đi, lại bị anh ôm chặt. “Chạy đi đâu, em đã nói đợi anh trở lại em còn muốn nữa mà.”
“Em nói là còn muốn ăn chân gà!”
anh chui đầu vào ngực cô, ngửi hương thơm quen thuộc mà vài ngày nay mình vẫn nhớ. “anh mặc kệ, em làm nó cứng rắn, em phải chịu trách nhiệm.”
Giang Hạ biết rõ tối nay trốn không thoát, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “anh tắm trước đi đã.”
“Em tắm giúp anh.”
“không cần được voi đòi tiên!”
anh ngẩng đầu, đáng thương giơ tay lên cho cô nhìn, trên ngón trỏ dán băng keo cá nhân. “Tay anh bị thương, không thể dính nước.”
Giang Hạ: …
Nếu như ngón tay bị thương mà không được dính nước như lời anh nói, vậy lúc trước anh học việc thường xuyên cắt vào tay, chẳng lẽ anh không tắm à?
Mặc dù Giang Hạ phản kháng, nhưng mà cuối cùng vẫn bị anh khiêng xuống dưới lầu, lôi vào phòng vệ sinh. Về phần vì sao phải về dưới lầu, mà không phải là giải quyết ngay tại tầng sáu. Ha ha, bởi vì anhkhông muốn nếm thử một lần nữa bị mẹ vợ bắt tại hiện trường, cho dù chắc chắn đêm nay Dư Quỳnh Hoa không xuất hiện, anh cũng không muốn ở lại tầng sáu. Ngày đó đã để lại bóng ma quá lớn đối với anh!
Vài ngày không gặp mặt, anh tích cóp tinh lực từng tí một, giờ phút này dùng toàn bộ trên người Giang Hạ, không lãng phí chút nào. Từ phòng vệ sinh đến phòng khách, lại từ phòng khách đến phòng ngủ. Lúc anh thỏa mãn nằm trên người cô thở dốc, cô đã không còn chút khí lực, toàn thân rụng rời vì bị anhlăn qua lăn lại, không muốn nhúc nhích.
Giang Hạ quay đầu không nhìn anh, người này quả thực không phải là người, không biết mệt mỏi. Trình Dật Tu thấy thế, tay lại không an phận, “Xem ra anh còn chưa làm em hài lòng, một lần nữa nhé?”
Giang Hạ né tránh tay anh, “không cần, em muốn đi ngủ.”
anh không thuận theo: “Vậy rốt cuộc em có hài lòng không?”
“Hài lòng hài lòng rất hài lòng!” Bây giờ cô thật sự có hơi sợ anh, giống hệt như đứa trẻ, không chiếm được sẽ không bỏ qua.
Trình Dật Tu nghe được đáp án mình muốn, vừa lòng thỏa mãn hôn lên tóc cô một cái, “Ngủ đi, sau này tiếp tục làm em hài lòng.”
***********
Ngày hôm sau đúng như dự liệu Giang Hạ dậy muộn, lúc mở mắt ra trên giường chỉ có mình cô. Lúc nhìn di động đã sắp đến chín giờ, theo phản xạ từ trên giường ngồi dậy.
“Hỏng rồi hỏng rồi, bị muộn rồi!” cô vừa mặc quần áo vừa gọi Trình Dật Tu, “Sao anh không gọi em rời giường!” Nhưng mà không có tiếng trả lời. cô cho rằng anh ở trong phòng bếp cho nên không nghe thấy, cô mặc quần áo xong lại chạy vào phòng bếp, anh không có ở đây. Lại đi vào phòng vệ sinh, cũng không có người. Dạo qua phòng một vòng cũng không thấy người khác, trên bàn ăn bày bữa sáng.
Giang Hạ đi tới nhìn, phát hiện dưới ly nước ép trái cây có một tờ giấy, trên đó viết: Hôm nay em nghỉ ngơi đi, ngủ thêm một lát. anh thay em đến nhà hàng, tỉnh lại thì gọi điện thoại cho anh. Cuối thư còn đề - - người đàn ông của Hạ Hạ.
Người đàn ông của Hạ Hạ… Giang Hạ nhìn mấy chữ đó thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, thì thầm trong miệng: “không biết xấu hổ.” Nhưng vẫn không tự chủ cầm lấy di động gọi cho anh.
Điện thoại nghe rất nhanh, Giang Hạ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe anh nói: “Sao em tỉnh sớm thế?”
“Sớm sao, sắp chín giờ rồi!” Từ nhỏ cô đã có thói quen dậy sớm, chưa từng quen ngủ nướng.
anh cười nhẹ, “anh cho rằng tối qua anh vất vả chiến đấu hăng hái, có thể làm em ngủ thẳng đến trưa. Xem ra anh còn phải dùng thêm chút sức nữa.”
Giang Hạ đỏ mặt xì một tiếng khinh thường, hỏi anh: “anh đến nhà hàng sao?”
“Ừm, anh đến từ lúc tám giờ rưỡi. Bữa sáng có phải đã nguội rồi không, em cho vào lò vi sóng đun nóng lên rồi hãy ăn.”
Giang Hạ nhìn bữa sáng kiểu Tây, nguội cũng không có vấn đề gì. “không cần nóng đâu ạ. Đúng rồi, nhân viên trong nhà hàng không nhận ra anh, không có người hỏi anh sao?”
anh nở nụ cười, lát sau mới nói: “Em ngốc à, trên giấy phép đề tên anh không phải sao? Đưa thẻ cho bọn họ xem là được rồi. Hơn nữa, lúc anh đón em trở về, bọn họ đều nhìn thấy.”
Giang Hạ bĩu môi, thấy cô hỏi vấn đề rất ngu ngốc, anh có cần thiết cười như vậy không? Tắt điện thoại không để ý đến anh nữa. Nhìn bữa sáng mỹ vị ở trên bàn duỗi lưng một cái, nếu anh đã đi làm thay cô, cô liền hưởng thụ bữa sáng thật tốt.
Ăn sáng xong, lại lên lầu thay quần áo, lúc Giang Hạ đến nhà hàng đã sắp mười một giờ, nhân viên trong nhà hàng đang ăn cơm. Nhìn thấy cô đến, vài cô gái tò mò hỏi thăm chuyện Trình Dật Tu.
“Trình tiên sinh thật sự là ông chủ sao, chao ôi, ông chủ của chúng ta thật sự rất đẹp trai!”
“Đúng vậy đúng vậy, sớm biết rằng ông chủ đẹp trai như thế, không phát tiền lương tôi cũng muốn đilàm ở chỗ này.”
“Ông chủ nói anh ấy là chồng sắp cưới của chị, là thật ạ? Chao ôi, xem ra chúng em không có cơ hội rồi.”
…
Giang Hạ không còn gì để nói ứng phó các cô, đi văn phòng tìm Trình Dật Tu. Đều nói hồng nhan họa thủy, bây giờ nhìn phản ứng của những cô gái kia, cô xem như đã hiểu, lam nhan cũng họa thủy!
Đẩy cửa phòng làm việc ra, cô lại hỏi: “anh đã làm cái gì, để mấy cô gái ngoài kia mê man như vậy.”
Trình Dật Tu đang xem sổ sách tháng này, nghe vậy ngẩng đầu lên, hết sức vô tội nói: “anh không làm gì cả mà.”
nói xong đứng dậy đi đến trước mặt Giang Hạ, véo má cô. “Tất cả tinh lực của anh đều bị em ép khô, em nói xem anh còn có thể làm gì?”
Giang Hạ liếc anh một cái, “không đứng đắn.”
anh chớp chớp mắt với cô, “anh cho rằng em thích không đứng đắn.”
Da mặt Giang Hạ không dày bằng anh, tự động nhận thua. Cùng anh bàn chuyện chính, “Buổi chiều còn phải đi cục công an một chuyến, xem tình hình tiến triển đến đâu rồi.” nói thế nào cũng là hơn tám vạn, không thể nói bỏ liền bỏ.
Trình Dật Tu gật đầu, “Nếu anh đã trở về, chuyện này cứ giao cho anh, em không cần phải để ý. Còn chuyện Lưu Cương, anh sẽ…”
Lời nói càng nhỏ, điện thoại di động của anh vang lên, là Lưu Cương gọi tới.
Giang Hạ nhìn anh nhận điện thoại, chỉ ừ một tiếng, sau đó sắc mặt trở nên thận trọng. Đợi anh tắt điện thoại, cô vội vàng hỏi: “Sao thế?”
“Lưu Cương đã xảy ra chuyện.”