Giang Hạ vốn đứng sau cửa, cửa chính đột nhiên mở ra, thiếu chút nữa đụng vào chán cô, theo bản năng cô lui về phía sau.
Mà Trình Dật Tu ở sau lưng cô, lúc cô lui về phía sau đụng vào anh, còn dẫm lên dép anh. Dép vốn không vừa chân, anh bị buộc lui về phía sau, dép từ chân tuột ra, vì vậy chân trần giẫm lên sàn nhà bóng loáng.
“Két” một tiếng, Trình Dật Tu trượt chân, mà Giang Hạ cũng bị anh trượt chân làm té, mông ngồi lên eo anh.
“A!” Trình Dật Tu kêu lên thảm thiết, trên mặt lập tức trắng bệch.
Giang Hạ vội vàng bò dậy, “Anh có sao không? Thực xin lỗi thực xin lỗi, có phải tôi đè lên anh…” Lời còn chưa dứt, cô trông thấy hai tay anh che hạ bộ.
Giang Hạ lại ngu ngốc, cũng biết chỗ đó của đàn ông yếu ớt nhất, nhưng mà vừa rồi cô đột nhiên ngồi xuống mạnh…
Trình Dật Tu đau đầu đầy mồ hôi, cắn răng nói ra: “Đỡ tôi đứng lên.”
“Cái gì?” giọng nói quá nhỏ, Giang Hạ không nghe rõ, tiến đến bên anh hỏi.
“Đỡ tôi đứng lên!”
“A a!”
Cô vội vàng nâng bả vai anh, muốn đỡ anh đứng lên. Nhưng mà anh quá nặng, đỡ không được.
Trình Dật Tu chỉ có thể ấn bả vai cô mượn lực, miễn cưỡng bò dậy.
Nhìn vẻ mặt anh đau đớn, Giang Hạ bối rối nói: “Đầu bếp Trình, tôi thực sự không cố ý, thực xin lỗi.”
Nếu đè làm anh bị thương, phải làm sao bây giờ?
Trình Dật Tu nhìn vẻ mặt cô lo lắng, nhịn đau an ủi: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”
Ngoài cửa, Hứa Lôi một đêm không về, trừng lớn mắt nhìn một màn trước mắt, sững sờ hỏi: “Các người, đang làm gì thế?”
Trình Dật Tu lườm cô ấy một cái, nếu không phải người phụ nữ này đột nhiên mở cửa, sao có thể phát sinh chuyện này.
Giang Hạ không đếm xỉa gì tới Hứa Lôi, hỏi Trình Dật Tu: “Có muốn đi bệnh viện không? Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Trình Dật Tu lắc đầu, “Không cần, tôi đi về trước.” Nói xong, chịu đựng đau đớn, bước nhỏ đi tới cửa.
Hứa Lôi nhanh chóng nhường đường, Giang Hạ đuổi theo, “Tôi đỡ anh đi!”
Anh không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô khoát tay, từng bước một đi xuống lầu.
Hứa Lôi hồi phục lại tinh thần, không thể tin chỉ Giang Hạ hỏi: “Hai người, lăn trên giường rồi hả?”
“Lăn cái đầu chị ấy! Trong đầu chị suốt ngày chỉ nghĩ đến giường thôi à?”Giang Hạ tức giận trả lời. “Đều tại chị đột nhiên mở cửa, sớm biết vậy không cho chị chìa khóa dự bị.”
Hứa Lôi cười gian nói: “Ha ha! Trách chị đột nhiên trở về cắt đứt chuyện tốt sao?”
Giang Hạ đi vào phòng vệ sinh đánh răng, nghe vậy tức giận nói: “Chị gái à, chị đừng nói bậy nữa được không?”
“Chị nói bậy lúc nào, chị nhìn hai người, sáng sớm ở chung một phòng, còn quần áo không chỉnh tề, cho dù ai trông thấy cũng nghĩ linh tinh nhé!”
Giang Hạ từ trong gương trừng mắt nhìn cô ấy, “Tối hôm qua mất điện lại có sét đánh, anh ấy chỉ ở cùng em mà thôi.” Lại bổ sung: “Anh ấy ngủ phòng khách…”
Nói còn chưa xong, đột nhiên cô nhìn quần áo mình trong gương.
Trời ạ, lúc cô ngủ đều không mặc áo lót!
Cho nên, từ tối hôm qua đến vừa rồi, cô đều như vậy ở cùng anh một phòng!
“Trời ạ, em không muốn sống nữa!” Vì sao chuyện gì mất mặt đều liên quan đến anh!
“Ha ha ha ha!” Hứa Lôi không đồng tình chút nào cười ha ha.
“Chị còn cười! Đều tại chị, tối hôm qua nhất định phải đi xem phim kinh dị, chính mình thì chạy mất. Chạy thì coi như xong đi, còn cả đêm không về!”
Hứa Lôi chột dạ đổi giày, “Tối hôm qua mưa lớn như vậy, em bảo chị về làm sao?”
Giang Hạ hừ một tiếng, thay xong quần đi xuống lầu. Lúc đến lầu năm gõ cửa, đợi môt lúc lâu không thấy ai mở cửa. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Trình Dật Tu, cũng không có người nhận. Nghĩ thầm không phải là anh đau đến hôn mê bất tỉnh đấy chứ?
Lúc đang do dự có nên đập cửa hay không, điện thoại nhận được tin nhắn: Hôm nay không có bữa sáng, cô tự mình giải quyết nhé.
Giang Hạ trả lời rất nhanh: Đầu bếp Trình anh có sao không? Có muốn tôi giúp anh mua bữa sáng hay không?
Hai phút sau, Trình Dật Tu nhắn lại: Không cần.
Giang Hạ đau khổ nghĩ, có phải anh tức giận hay không? Sao không mở cửa cho cô, cũng không nghe điện thoại của cô.
Sau khi đến khách sạn, Giang Hạ cố ý tìm cơ hội mấy lần đi ra sau bếp, lại không thấy được người. Buổi sáng cô đều không có tâm tư làm việc, buồn bã.
Lúc nghỉ trưa, Hứa Lôi kéo cô đi dạo phố. Hôm nay nhiệt độ hai mươi sáu hai mươi bảy độ, trên đường các cô gái bắt đầu lộ ra chân dài, mà Giang Hạ còn mặc quần áo dài tay.
Hứa Lôi ghét bỏ nhìn áo sơ mi màu lam nhạt và quần jean. “Em thật sự là lãng phí!”
Giang Hạ không có tâm tình đi dạo phố, bước đi sau lưng Hứa Lôi, “Em lãng phí cái gì?”
“Dáng người em được như vậy mà không lộ ra, bịt kín như vậy làm gì? Giữ lại để làm cơm ăn sao?”
Giang Hạ liếc cô ấy một cái, “Chị nhanh chọn quần áo đi, đừng quản chuyện của em nữa có được không?”
Hứa Lôi đưa cô đến một cửa hàng thường tới. Quần áo nhà này đều đẹp, Hứa Lôi vừa vào liền chẳng quan tâm Giang Hạ, một lần lại một lần vào phòng thay quần áo và đứng trước gương ngắm.
Giang Hạ ngồi ở ghế sô pha đợi, thỉnh thoảng nhìn di động một lát. Do dự có nên gọi cho Trình Dật Tu hỏi thăm hay không.
“Bộ này thế nào?” Hứa Lôi chọn cái váy màu đỏ thãm, thiết kế rất đẹp, vạt dưới xõa tung. Mặc vào vừa xinh đẹp lại không mất đi vẻ gợi cảm, rất thích hợp với phong cách của cô ấy.
“Ừm, không tệ.” Giang Hạ không yên lòng nói.
Hứa Lôi đứng trước gương xoay một vòng, “Chị cũng cảm thấy không tệ.” Từ trong gương thấy bộ dáng buồn rầu của Giang Hạ, xoay người kéo cô lên.
“Đến đây, em cũng chọn một bộ!”
Giang Hạ nhìn quần áo trong cửa hàng, “Không cần, quần áo này không phù hợp với em.”
“Không thử làm sao biết không phù hợp?” Hứa Lôi nói xong liền đi chọn quần áo giúp cô, chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng sườn xám trên người ma nơ canh.
“Bộ này không tệ!” Nói xong liền bảo nhân viên lấy bộ kia xuống, nhất định bắt Giang Hạ thử một lần.
Giang Hạ cầm so với người, làn váy vừa tới bắp đùi, lập tức từ chối. “Không cần thử, quá ngắn.”
“Tiểu thư, dáng người cô đẹp như vậy, cứ thử xem trước. Rất nhiều khách hàng muốn cũng không mặc được.” Nhân viên đứng bên cạnh nhân cơ hội đẩy nhanh tiêu thụ.
“Đúng đúng, cứ thử trước rồi nói sau!” Hứa Lôi đẩy vai cô tiến vào phòng thay quần áo, uy hiếp nói: “Nếu em không đổi, chị sẽ dùng tay mình cởi quần áo cho em!”
Giang Hạ bất đắc dĩ thay, lúc đi ra khỏi phòng thay quần áo, mắt Hứa Lôi trợn tròn. “Chị nói em rất hợp với bộ này, em còn không tin ánh mắt của chị!”
“Chị có cần phải khoa trương như vậy hay không…” Giang Hạ đi tới trước gương to, mình cũng sửng sốt.
Bởi vì đi làm nên búi tóc, Giang Hạ sợ phiền toái, lúc đi ra không bỏ ra, vừa vặn lộ ra cái cổ trơn bóng. Cô là điển hình mặt trái xoan, sống mũi cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bộ dáng vốn thanh thuần. Đôi mắt đẹp, đuôi mắt khẽ nhếch lên, mang theo vài phần tà mị. Hứa Lôi chọn cho cô bộ sườn xám này, giống như phác thảo của bức tranh thủy mặc, eo thon, đem dáng người hoàn hảo của cô không bỏ sót một chỗ nào. Vừa đúng tăng thêm hương vị phụ nữ cho cô, cũng không quá mức gợi cảm.
Hứa Lôi đứng ở sau lưng cô, “Thế nào, ánh mắt chị không tệ chứ?”
Giang Hạ kéo làn váy, “Nhưng mà quá ngắn.”
Hứa Lôi đi xung quanh cô một vòng, “Ngắn chỗ nào, chỗ không nên lộ không lộ một chút nào!”
“Em không cần.” Giang Hạ xoay người tiến vào phòng thay quần áo thay. Mặc quần áo này ra cửa, cô không được tự nhiên.
Hứa Lôi thừa dịp cô thay quần áo, chạy tới thanh toán. Cô vừa ra cửa, liền đem phiếu đưa cho cô. “Coi như là chị đưa cho em quà sinh nhật, nhưng mà em phải nhớ kỹ, nhất định phải mặc!”
Giang Hạ: “Sinh nhật em còn lâu lắm!”
Hứa Lôi nhận túi to trong tay nhân viên, đẩy cô đi ra ngoài, “Đưa sớm không được à.”
Ra khỏi cửa hàng, Hứa Lôi nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ. Đem quần áo của Giang Hạ đưa cho cô. “Em tự mình gọi xe đi làm đi, chị còn phải đi làm đầu.”
“Chị không đi làm à?” Giang Hạ kỳ quái hỏi.
Hứa Lôi trêu chọc nói, “Xin nghỉ, hôm nay chị muốn đi đập phá!”
Giang Hạ vừa muốn hỏi cô ấy đi đập phá cái gì, đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày kết hôn của Thẩm Triết.
“Chị thật sự muốn đi?” Cô tưởng rằng Hứa Lôi không tham gia hôn lễ của Thẩm Triết.
“Đi, vì sao lại không đi? Chị muốn đi biểu đạt với cô dâu lòng biết ơn.”
“Hả?”
Hứa Lôi vỗ vai Giang Hạ, nghiêm túc nói: “Cô dâu xả thân gả cho loại người như vậy, để chị biết sớm được chân tướng, tránh cho rơi vào bể khổ, chẳng lẽ chị không nên đi cảm tạ cô ta sao?”
Giang Hạ: …
*******
Sau khi trở lại khách sạn, Giang Hạ và đầu bếp nói về thực đơn buổi tối, làm bộ như vô tình hỏi một câu: “Sao tôi không thấy đầu bếp Trình đâu nhỉ?”
Đầu bếp trưởng nói: “Xin nghỉ rồi, buổi sáng gọi điện nói là ở bệnh viện.”
Vậy mà xin nghỉ, còn đi bệnh viện, chẳng lẽ thật sự nghiêm trọng?
Sau khi quay về phòng làm việc, Giang Hạ nhắn tin cho Trình Dật Tu: Đầu bếp Trình, buổi tối có cần mang cơm cho anh không?
Nếu quả thật rất nghiêm trọng, chắc chắn anh sẽ không làm cơm được.
Cả đêm, cứ rảnh là Giang Hạ lại nhìn di động, nhưng mà tin nhắn kia giống như đá ném vào biển rộng, không có tin nhắn trả lời lại.
Đêm nay bận nhiều việc, lúc Giang Hạ tan việc đã sắp mười giờ, trực tiếp gọi xe về nhà. Đi được nửa đường nhận được điện thoại của Hứa Lôi.
“Alo, Hứa Lôi cậu ở đâu?” Đối với chuyện Hứa Lôi nói đi gây chuyện, Giang Hạ cũng không lo lắng, cô ấy không phải là loại phụ nữ không có đầu óc.
Bên kia truyền tới tiếng cười si ngốc của Hứa Lôi, “Tiểu Hạ Hạ, em tan việc chưa, lại đây bồi chị uống rượu, một người uống không có ý nghĩa gì.”
Giang Hạ nghe ra được trong giọng nói của cô ấy có vài phần men say, “Một mình chị uống rượu à? Ở chỗ nào?”
“Ở quán nướng trước đây, nhanh đến đây ợ, chị chờ em.”
Cô ấy nói xong liền tắt điện thoại, Giang Hạ bất đắc dĩ thở dài. Mỗi lần Hứa Lôi uống nhiều cũng sẽ ầm ĩ, xem ra đêm nay mình lại không ngủ ngon rồi.
Đến chỗ đó, sau khi xuống xe Giang Hạ đi đến cửa tiệm kia, xa xa nhìn thấy Hứa Lôi ôm chai bia rót, nhưng mà đối diện cô ấy còn có một người đàn ông xa lạ ngồi cùng.
Không phải nói một mình uống rượu sao?