"Mối tình song phương đấy!"
"..."
Lại tiếp tục sững sờ.
Phải mất một lúc sau, cả đám người mới hét toáng lên một cái, khiến cả quán ăn ai cũng phải quay sang nhìn bọn họ.
"Thật sự là hai người bọn họ có gian tình? Vậy mà tụi này cứ tưởng là đùa chứ?"
Vũ Lăng phản ứng dữ dội như vậy, lẽ nào là thật?
Không! Bọn họ không tin Hoắc Thừa Ân. Tên này say rồi, nói nhăng nói cuội, không thể nào là đúng.
Nhưng Tô Dĩ An dù sao cũng là một học bá. Gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Hai người bọn họ nếu có hẹn hò, âu cũng là chuyện bình thường.
[...]
Bước ra khỏi quán, Vũ Lăng buông tay Tô Dĩ An ra, nhìn cô nhóc.
Tô Dĩ An cả người lảo đảo, chân chống đỡ không vững, suýt nữa còn ngã luôn xuống đất.
"Cô say thật rồi à?"
Rượu đó rõ ràng rất nhẹ cơ mà? Anh uống vào thậm chí còn không cảm nhận được chất cồn.
"Đầu...khó chịu quá!" Giọng Tô Dĩ An run run, nói.
Trước mắt cô, mọi thứ nhòe dần, dường như cô cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại.
"Cô là đồ ngốc sao?" Anh mắng, "Không biết uống, còn nghe lời họ làm gì?"
Anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì lúc nãy không ngăn cản cô.
Chỉ mới uống một cốc mà Tô Dĩ An đã như thế này, nếu như lúc nãy anh không ngăn cản, có lẽ bây giờ cô nhóc Tô Dĩ An này đã chết vì rượu rồi.
Anh tặc lưỡi, cõng Tô Dĩ An trên lưng, đi về phía trạm ga Ưu Điềm.
Cũng may quán ăn không ở quá xa trạm ga, anh có thể tự mình đưa cô tới đó.
Cổ tay trái của anh, ít nhất khi cõng cô thì anh cũng cố không phải động tới nó.
Tô Dĩ An lúc say rượu, anh đâu có ngờ cô lại thích làm loạn tới vậy.
"Tiền bối, con người kìa!"
"..." Và cô cũng là con người đấy!
"Ôi, tiền bối! Nhìn kìa, bà già đi qua đường!"
"..." Cô không còn trông thấy gì ngoài những thứ tẻ nhạt như vậy à?
Cô lại nhìn thấy tấm biển báo, cũng chỉ tay vào mà hét toáng lên, cười to:
"Ôi, biển báo màu vàng! Sao nó lại làm hình tam giác nhỉ? Lại còn lộn ngược nữa?"
Vũ Lăng: "..." Cô có thể im lặng một chút hay không?
Cõng Tô Dĩ An, cô không nặng lắm, đối với Vũ Lăng cũng không có gì khó khăn, nhưng khi cô say, anh không thấy dễ dàng chút nào.
Thấy cô luyên thuyên mãi không ngớt, anh rút điện thoại ra, bật ghi âm.
Anh thật sự rất tò mò muốn xem xem những ngày sau, khi tỉnh táo nghe những câu này, phản ứng của Tô Dĩ An sẽ như thế nào.
Tô Dĩ An lại bật cười khanh khách:
"Tiền bối! Có con chó béc-giê!"
Đáng lẽ ra anh sẽ chẳng quan tâm tới mấy câu vô bổ của Tô Dĩ An nếu như cô không chêm vào phía sau một câu:
"Nhìn nó giống anh thật đó! Tiền bối!"
Vũ Lăng đứng lại, khuôn mặt nhăn nhó, khó coi vô cùng, anh quay sang nhìn Tô Dĩ An trên lưng.
Cô ta...vừa so sánh anh với...chó!
"Cô nói lại xem?" Vũ Lăng nghiến răng nói, cố gắng phát âm rõ từng từ một.
Nhưng cuối cùng, cô lại không nói gì. Như thể anh vừa được ăn một quả bơ to đùng.
"Hay lắm Tô Dĩ An!" Vũ Lăng nghiến răng, cười trong sự bất lực.
Tô Dĩ An, nằm trên lưng Vũ Lăng đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Nói luyên thuyên từ nãy tới giờ, cô cũng thấm mệt.
Thấy Tô Dĩ An ngoan ngoãn nằm im, Vũ Lăng cũng như trút được một gánh nặng.
Nãy giờ đi trên đường, cũng vì mấy hành động vớ vẩn của cô mà ai cũng phải ngước nhìn, thậm chí còn có người cười trừ. Đường đường là đại thiếu gia của Vũ gia, vậy mà bây giờ lại thân tàn ma dại chỉ vì một cô nhóc say xỉn, người ngoài nhìn vào có phải vô cùng buồn cười không?
"Tiền bối..." Cô thều thào.
Vũ Lăng làm thinh, không đáp.
"Tiền bối..." Cô lại gọi.
Vũ Lăng đành đáp lại cho có:
"Chuyện gì?"
Vòng tay Tô Dĩ An đột nhiên siết chặt lại, khiến anh cũng thoáng bất ngờ.
"Tiền bối, em thích anh, rất rất thích anh!"
Đôi chân đang bước đi của Vũ Lăng cũng phải dừng lại.
Trước câu nói của Tô Dĩ An, anh thoáng sững sờ, dường như không thể tin vào tai mình.
Mặc dù anh biết từ trước, nhưng từ chính miệng Tô Dĩ An nói ra, anh lại không ngờ trong lúc say, cô lại nói ra được những từ này.
"Cô nói gì?"
"..."
"Tô Dĩ An!"
Lại ngủ?
Con mẹ nó cô có thể đừng ngủ đúng lúc này được không?
Bước tới trạm ga, đến cả việc mua vé xe, anh cũng đành phải nhờ bảo vệ quẹt thẻ giúp. Tô Dĩ An nằm lì trên lưng, thậm chí anh còn phải cõng cô vào tận trong tàu.
Quả nhiên, việc cõng theo một cô nhóc trên lưng luôn là tâm điểm chú ý của bao nhiêu người. Sau vụ này thì có lẽ, mặt mũi của đại thiếu gia nhà họ Vũ cũng xem như mất sạch.
Buổi tối, cũng khá khuya, người trên tàu không quá đông, ít nhất anh cũng tìm được chỗ ngồi.
Đặt Tô Dĩ An ngồi xuống ghế, tấm lưng của anh như trút được một gánh nặng, anh thở dài mệt mỏi, ngả người vào chỗ tựa.
Tô Dĩ An say mèm như thế này, có dạy học cho Vũ Dương được không đây?
Thậm chí còn chưa chịu tỉnh thì dạy cho cậu nhóc đó kiểu gì?
Lúc nãy còn mạnh miệng bảo sẽ hộ tống anh về nhà. Bây giờ thì ai mới là người hộ tống ai về đây?
Anh lại không biết nhà Tô Dĩ An, số điện thoại của Diệp Lục Nghiên anh cũng không có. Hết cách, anh đành gọi cho Hoắc Thừa Ân.
"Gì thế người bệnh?" Giọng Hoắc Thừa Ân vang lên, khiến mi tâm của Vũ Lăng đen sâm lại.
Tên này nói không rõ chữ nữa, xem ra là cũng say lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!