Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo - tác giả Long Châu


"Rốt cuộc là ai! " Chiến Cẩm Quốc tức giận nói.

“Ai dám hại con trai của tao! Ông đây muốn nó phải trả bằng máu!”
Ông ta kiểm tra Chiến Dương Úy, các gân của tay chân đều bị đứt, lại còn không thể nói được một lời nào, giống như một người câm.

Chiến Dương Úy lúc này, giống như một tên phế vật!
Thậm chí còn không bằng tên phế vật!
Rốt cuộc là ai đã ra tay tàn nhẫn như thế!
Cả người Chiến Dương Úy co giật, trong mắt đầy sự oán hận, nhưng lại không thể nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Chiến Cẩm Quốc.

Chiến Dương Úy đột nhiên như nhìn thấy gì đó, con ngươi đột nhiên trở nên to hơn.

Chiến Cẩm Quốc nhìn thấy sự khác lạ của con trai, thận trọng quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn cầm ô đang đứng dưới mưa, Chiến Cẩm Quốc chớp mắt.

Quản gia Trình khẽ nâng chiếc ô lên, để lộ một nửa khuôn mặt của Chiến Vân Khai ra ngoài.

Chiến Cẩm Quốc nhìn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, cung kính đi tới: "Cậu Chiến, sao cậu lại ở đây? "
Chiến Vân Khai từ xa nhìn thấy hai cha con tình thân thắm thiết, có sự lạnh lẽo thoáng qua trong mắt, quản gia Trình nhìn thấy thì vô cùng lo lắng.

Mãi đến khi Chiến Cẩm Quốc đi tới, quản gia Trình mới lạnh lùng đáp: “Cậu Chiến chính là người mà mày muốn nợ máu trả máu.


Chiến Cẩm Quốc sửng sốt.

Sau đó khiếp sợ không thôi, toàn thân run rẩy.


Chiến Dương Úy lại tìm Chiến Vân Khai để gây rắc rối?
Đứa con ngỗ nghịch này, đang muốn tìm chết à!
Sao lại dám tìm Chiến Vân Khai để gây rắc rối chứ?
Đúng là chết trăm lần cũng không khôn lên được!
Có việc gì mà Chiến Cẩm Quốc chưa thấy qua?
Ông ta nhanh chóng cúi đầu xuống xin lỗi: "Cậu Chiến, nếu như con chó có đắc tội điều gì, thì nó bị đánh chết cũng là đáng đời! Nhưng mà cậu Chiến có thể nể tình tôi chỉ có mỗi nó là đứa con trai duy nhất, tha một cái mạng chó của nó không? "
Lần trước cầu xin Chiến Vân Khai, đích thật là anh đã bỏ qua cho Chiến Dương Úy.

Nhưng ông ta không ngờ rằng Chiến Dương Uy lại ngốc đến mức thách thức quyền thế của Chiến Vân Khai!
Đúng là đang tìm chết!
"Đứa con trai duy nhất? " Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

Chiến Cẩm Quốc nghe xong, cơ thể run lên một chút, ông ta liên tục gật đầu: “Đúng, đúng vậy… Ông già này chỉ có một đứa con trai mà thôi, tôi vẫn còn đang trông cậy vào nó sẽ chăm sóc tôi lúc tôi già, mong cậu Chiến giơ cao đánh khẽ, giữ lại mạng chó của nó, nó đã như thế rồi, coi như là bù đắp tổn thương mà nó gây ra cho cậu Chiến, bây giờ nó chỉ là một tên phế vật thôi…”
"Có hận không? " Chiến Vân Khai lạnh lùng hỏi.

Chiến Cẩm Quốc không hiểu Chiến Vân Khai nói gì, không khỏi nhíu mày, thận trọng nhìn về phía Chiến Vân Khai: “Cậu Chiến, tôi sao lại hận cậu được? Cậu giúp tôi dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu nữa là!”
Nói không hận, là giả!
Làm sao ông ta không hận được!
Dù con trai của ông ta có tệ đến đâu, nhưng nó vẫn là con của ông ta, mang dòng máu của Chiến Cẩm Quốc ông ta đây!
Nhưng người đàn ông trước mặt, ông ta không dám đắc tội!
Người khác muốn nhìn thấy bộ mặt thật của Chiến Vân Khai cũng không có cơ hội, lần này do ông ta đánh bậy đánh bạ đụng phải, còn không có thời gian để nịnh nọt anh!
Một người được cả thế giới tôn trọng và sợ hãi, rốt cuộc có sự tồn tại đáng sợ đến mức nào, không ai có thể đoán được!
“Nếu không muốn gã chết nhanh như vậy, thì cứ nhốt gã ở nhà đi, nếu xuất hiện trước mặt cậu chủ của bọn tôi, thì gϊếŧ không tha!" Quản gia Trình lạnh giọng cảnh cáo!
Thân thể Chiến Cẩm Quốc run lên, nhanh chóng đồng ý: “Vâng.



Chiến Vân Khai quay lưng bỏ đi.

Quản gia Trình nhanh chóng đi theo, đưa ô lên trên đầu Chiến Vân Khai.

Chiến Cẩm Quốc cúi người đưa mắt nhìn Chiến Vân Khai rời đi, nhưng lúc này Chiến Cẩm Quốc rất khó hiểu, người đàn ông này, rất bí ẩn, rất kỳ lạ.

Tại sao lại hỏi ông ta có phải chỉ có một đứa con trai duy nhất không?
Đồng thời, ông ta cũng không thể giải thích được sao lại sợ hãi người đàn ông trước mặt mình, với đứa con ngỗ nghịch tên Chiến Vân Khai của minh có liên quan gì đến nhau.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt Chiến Cẩm Quốc chính là muốn xử lý đứa con ngỗ nghịch này!
Cho dù con trai có xấu xa như thế nào, thì nó cũng là con trai yêu quý của ông ta, vậy nên khi nhìn thấy dáng vẻ này của Chiến Dương Úy, thì trong lòng Chiến Cẩm Quốc có hận cũng không dám nói ra.

Chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.

Nhìn thấy con mình bị thế này, ông ta cũng rất đau lòng!
Nhưng ông ta có thể làm gì?
Tìm Chiến Vân Khai để trả thù sao?
Liệu ông ta có đủ khả năng để chiến đấu chống lại Chiến Vân Khai hay không?
“Mày đứa con ngỗ nghịch này, đắc tội ai thì không đắc tội, mày lại đi đắc tội với Chiến Vân Khai! Mà mày còn đắc tội hết lần này tới lần khác, nó động chạm gì đến mày, mà mày cứ phải khiêu chiến với nó đến cùng!” Chiến Cẩm Quốc nhíu chặt lông mày, trách mắng con trai mình.

Nhưng trong ánh mắt đầy thương xót.

Nghiệp chướng!

Nó đã đào mộ tổ tiên của ai sao? Sao lại đối xử với nó như thế này!

Chiếc Maybach đang phi nhanh trên đường, dọc đường áp suất không khí rất thấp, Quản gia Trình lạnh người run rẩy ngồi trên ghế lái phụ, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu để quan sát biểu cảm của Chiến Vân Khai.

Quản gia Trình như đang ngồi trên kim, vừa muốn hít thở một cái, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ghế sau: "Ông Trình, trước đây khi ông với bạn gái chiến tranh lạnh thì ông đã tặng quà gì để dỗ cô ấy? "
Quản gia Trình sửng sốt, phải một lúc sau mới phản ứng lại được.

Mới một giây trước cậu chủ còn đang tức giận nóng máu, nhưng một giây sau lại nhẹ nhàng muốn mua một món quà nhỏ cho cô gái, sắc mặt thật sự rất đáng sợ.

Quản gia Trình lấy lại tinh thần, nói: "Cậu chủ, tôi đã chia tay nhiều năm rồi, nên cũng không nhớ rõ.

Nhưng mà mợ chủ cũng không thiếu gì, xem ra thật sự không phải dùng đồ vật là có thể lay động được, cậu phải dùng tấm lòng của mình, giống như mợ chủ đối với cậu trước đây, giờ cậu cũng phải dùng tấm lòng của mình để đối đãi với mợ chủ.

"
Chiến Vân Khai cau mày.

Quản gia Trình thấy Chiến Vân Khai cau mày, không khỏi rùng mình, vội vàng nói: “Cậu chủ, hay là tặng một ít bộ đồ gợi cảm đi, món quà này có lẽ là điều chỉnh tâm tình tốt nhất, mà tặng nó cho mợ chủ rồi, thì người cuối cùng được lợi nhất chính là cậu chủ đó.


Chiến Vân Khai nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, cúi đầu lật xem văn kiện, nghiêm nghị nói: “Có thể câm miệng rồi.


Quản gia Trình: “…” Lập tức ngậm miệng lại.

Còn hận không thể khâu hết từng khe hở lại!
Thực sự sợ mình rằng mình nói chuyện sẽ đắc tội với cậu chủ!
Một lúc sau, Chiến Vân Khai lấy điện thoại di động ra, bật Internet, tải xuống một App mua sắm, nhập từ khóa, một loạt quần áo đủ màu sắc thể loại hiện ra, mỗi một bộ đều khiến anh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn thấy mấy bộ đồ này, anh tưởng tượng nó sẽ như thế nào khi mặc trên người Mộ Minh Nguyệt.


Nhất định là rất gợi cảm, rất xinh đẹp!
Mua nó!
Mua nó!
Mua!
Chiến Vân Khai lập tức bỏ vào đầy giỏ hàng thì mới thôi, sau đó sẵn sàng đặt hàng rồi thanh toán.

Sau khi làm xong một đống việc này, khóe môi anh khẽ cong lên, một khuôn mặt tràn đầy sự hưởng thụ.

Không biết Mộ Minh Nguyệt khi nhận được những món có này, có vui vẻ không nhỉ?
Cùng lúc đó, khi Mộ Minh Nguyệt tỉnh dậy, đầu đau như muốn vỡ ra.

Cô lấy tay gõ đầu, rửa mặt xong thì mặc quần áo ở nhà rồi đi xuống tầng.

"Bé cưng, mẹ đau đầu quá phải làm sao bây giờ? " Mộ Minh Nguyệt cầm một cốc nước ấm uống cạn nửa cốc, sau đó bước tới phòng khách, nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, yếu ớt lên tiếng: “Bé cưng, mẹ đau đầu quá, mau tới đây ấn huyệt thái dương cho mẹ nào.


Cô vừa mới nói xong, thì huyệt thái dương của cô đã bị ấn xuống rồi được xoa bóp nhẹ nhàng.

“Ừm… Thật thoải mái… Bé cưng, từ khi nào mà trình độ xoa bóp của con lại tiến bộ nhanh như vậy? Tiếp tục, mau dùng sức đi, thật thoải mái…”
Mộ Minh Nguyệt cũng rất ngạc nhiên trước tay nghề mát xa của con trai mình.

Tâm trạng cô cũng từ đó mà trở nên vui vẻ hơn, đầu cô không còn đau nữa.

Cô giơ tay, nắm cổ tay con trai, nhắm mắt đứng dậy: “Bé cưng, để ban thưởng cho con, nên mẹ sẽ hôn hôn…”
“Ngựa gỗ…”
Khi Mộ Minh Nguyệt phát hiện ra cảm giác của nụ hôn có gì khác lạ, cô cảm thấy kỳ lạ, kinh ngạc mở to mắt ra, khi nhìn thấy người trước mặt không phải là con trai mình, cô giật mình, giây lát hoảng sợ nhảy lên ghế sô pha thét chói tai!
“A!”
Vậy mà cô lại không biết xấu hổ đi hôn một người đàn ông!.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!