Phương Tứ đã rời giường từ rất sớm để nấu cháo, vết bầm càng khiến cho cậu trông có vẻ hốc hác và tiều tụy.
Cậu thất thần mà nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy nhót trên bếp, ở trong lòng đếm từng ngày.
Còn mười sáu ngày, nửa tháng, hai tuần, nhiều lắm thì cậu chỉ có thể gặp tiên sinh thêm ba lần.
Nhưng mà người cậu gặp lại chẳng phải tiên sinh, mà là Liên Hạo.
“Buổi sáng tốt lành, anh Tứ!” Liên Hạo vẻ mặt hồng hào, trên người áo ngủ có hình hoa hồng nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
“…… Buổi sáng tốt lành.” Phương Tứ mím môi, bởi vì cậu thật sự không nhếch môi cười nổi.
“Ôi, trông tinh thần anh có vẻ kém nhỉ? Do ngủ không ngon sao?” Liên Hạo hơi hơi nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ lo lắng, đột nhiên lại che miệng cười duyên, giọng điệu xấu hổ, nói, “…… Không phải là do âm thanh của em và anh ấy tối qua lớn quá nên làm phiền tới anh rồi chứ?”
Phương Tứ không có phản ứng lại.
Cậu nghi ngờ nhìn về phía Liên Hạo.
Chỉ thấy áo ngủ của Liên Hạo mở ra mấy chiếc cúc áo, làn da trắng nõn trên cổ có chỗ nhiều hiện lên những vệt đỏ.
Trông chói mắt thật sự.
“Căn nhà này cách âm kém vậy sao?” Liên Hạo nhỏ giọng thì thào, sau đó lại cười hì hì nói, “Tuy rằng thực xấu hổ, nhưng anh Tứ hẳn là hiểu.
Loại chuyện này rất khó để không phát ra tiếng mà.”
Phương Tứ đầu óc ong mà một tiếng, rồi trống rỗng toàn bộ.
Rốt cuộc, cậu không còn nghe thấy một chút thanh âm nào nữa.
Cậu cũng đã quên là mình làm cách nào để rời khỏi biệt thự.
Chắc là cậu đã chạy trối chết khỏi đó.
Cũng tốt, không cần lấy hết can đảm để đi hỏi tiên sinh.
Ngày 29 tháng 12 là trước ngày kỷ niệm Phương Tứ và Lục Hi Cảnh kết hôn một ngày.
Vừa hay, hôm đó là thứ bảy.
Phương Tứ sợ, nếu ở biệt thự nói với tiên sinh về việc ly hôn sẽ bị Liên Hạo nghe được.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đành phải nhờ bác tài xế đưa mình đến dưới tòa nhà trụ sở của Lục thị.
Phương Tứ đứng ở cửa do dự, không dám nói với người khác là tới tìm Lục Hi Cảnh.
Cậu sợ mang đến nhiều hiểu lầm gây phiền toái cho tiên sinh, cuối cùng đành móc di động ra gửi cho đặc trợ tiên sinh một cái tin nhắn.
Đặc trợ tiên sinh rất nhanh đã liền xuống dưới, trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt ở trụ sở mời Phương Tứ vào thang máy chuyên dụng dành cho Lục Hi Cảnh.
“Cậu đến ở phòng khách chờ trong chốc lát, Lục tổng đang họp.” Đặc trợ tiên sinh đưa cậu tới phòng khách, phục vụ cậu trà nóng và đồ ăn nhẹ giống như lần trước.
Đó là gian phòng tiếp khách mà lúc trước khi kết hôn Phương Tứ và Lục Hi Cảnh có cuộc trò chuyện riêng đầu tiên.
Cũng coi như là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc, Phương Tứ ngồi ở vị trí như lần trước, tay ôm lấy tách trà.
Cậu nhìn lá trà xoay tròn trong chiếc tách, sau hai lần nổi lên thì dần dần chìm xuống đáy.
Phương Tứ còn tưởng rằng sẽ phải đợi thật lâu, nhưng không ngờ là Lục Hi Cảnh đã kết thúc cuộc họp sớm hơn.
Anh mở cửa gian phòng tiếp khách.
Phương Tứ lập tức đứng lên, vội vàng ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Hi Cảnh vẫn đang kiêu ngạo đứng đó, hoảng hốt nói: “Lục tiên sinh……….”
Lục Hi Cảnh hơi hơi nhíu mày, gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống, tiếp đó anh cũng ngồi xuống.
“Tìm tôi có việc gì không?” Lục Hi Cảnh nhìn bộ dạng phờ phạc, tiều tụy của bạn đời hợp pháp.
“…… Ừm, có lẽ Lục tiên sinh bận quá nên đã quên….” Phương Tứ không biết làm cách nào để mở miệng, nhưng cậu nhất định phải nói ra hai chữ kia trước.
Bằng không, cậu sẽ đáng thương hệt như một con chó bị đuổi ra khỏi nhà khi nhà có tang: “Lúc trước, ngài từng nói qua thời hạn kết hôn của chúng ta……Ừm….
là một năm đó.
Vừa vặn ngày mai là tới hạn, ngài…….”
Phương Tứ lo lắng và bất an nhìn về phía Lục Hi Cảnh, phát hiện anh im lặng, nhíu chặt mày
Chẳng lẽ là do mình đề nghị ly hôn trước nên tiên sinh cảm thấy rất mất mặt?
Phương Tứ có chút sợ hãi, rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm muốn mình là người đề nghị ly hôn, không muốn bản thân biến thành dáng vẻ chật vật, nan kham khi bị đuổi đi.
Hiện tại, cậu lại cảm thấy áy này và tự trách chỉ bởi vì tiên sinh nhíu chặt mày.
Phương Tứ cúi đầu không nhìn Lục Hi Cảnh, sợ mình sẽ mềm lòng, hạ quyết tâm nói: “……… Ngài xem lúc nào rảnh, chúng ta sẽ tới Cục Dân Chính? Ngài thấy có cần thêm giấy tờ……”
“Không rảnh.” Lục Hi Cảnh lạnh lùng nói ra hai chữ, cả khuôn mặt u ám muốn chết.
Cũng đúng, cuối năm là thời điểm mà tiên sinh bận nhất.
Phương Tứ lại bắt đầu trách cứ bản thân suy xét không chu toàn.
“Xin, xin lỗi, là em suy nghĩ không chu toàn.
Vậy khi nào ngài có thời gian rảnh thì thông báo một tiếng cho em biết………” Âm thanh của Phương Tứ rất nhỏ.
Thế nhưng, âm thanh nhỏ như thế lại là cậu dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được: “Xin ngài yên tâm, em cũng sẽ lập tức dọn đi ạ…….”
Thấy Lục Hi Cảnh vẫn là không nói lời nào, Phương Tứ có chút xấu hổ.
Cậu hơi mím môi hít một hơi thật sâu, nắm tay anh đứng lên, nhìn Lục Hi Cảnh một lúc rồi cúi đầu nói: “Cảm ơn ngài suốt một năm này đã chiếu cố tới em ạ…… Nếu về sau em có thể giúp được ngài việc gì, dù cho phải vượt núi đao biển lửa em cũng sẽ không chối từ!”
Có thể vì tiên sinh làm việc gì đó, nghĩ thôi cậu đã thấy tuyệt vời rồi.
Phương Tứ tự phỉ nhổ chính mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù là giết người phóng hỏa mình cũng nguyện ý.
“Không quấy rầy ngài làm việc nữa……Em đi trước ạ.” Phương Tứ cảm giác việc mình tự quyết định, đã chọc giận tiên sinh, đành phải cười một cái để lấy lòng tiên sinh sau đó mới rời khỏi phòng khách.
Sau khi Phương Tứ rời khỏi phòng khách, cậu như trút được gánh nặng.
Thấy đặc trợ tiên sinh đang đứng chờ ngoài cửa, cậu vẫy tay chào hỏi: “Đặc trợ tiên sinh.”
“Đã nói chuyện với Lục tổng xong rồi sao?” Đặc trợ tiên sinh mỉm cười hỏi, rồi đưa cậu vào thang máy.
Phương Tứ gật đầu, lấy từ cặp sách ra một hộp quà, trên đó còn đính kèm một chiếc thiệp có mấy chữ do chính tay Phương Tứ viết: Đặc trợ tiên sinh.
“Cái này là cho anh.
Cảm ơn anh đã chiếu cố suốt một năm nay.” Phương Tứ ngoan ngoãn nói, “Tôi không có gì tiền, đây chỉ là một chút tâm ý nhỏ, hy vọng anh không cần ghét bỏ.”
“Làm gì có chuyện đó chứ!” Đặc trợ tiên sinh vui vẻ tiếp nhận, ở trong lòng cảm thán.
Tiểu tiên sinh quả thật là một thiên sứ!
“Còn có cái này là cho chị thư ký, tôi rất thích hoa chị ấy tặng vào buổi lễ trưởng thành.
Nhờ anh chuyển lời cảm ơn giúp tôi.” Phương Tứ lại lấy ra một hộp quà màu đỏ.
“Ý cậu là bó hoa hướng dương sao? Đó là do Lục tổng bảo tôi mua, còn nói nhất định phải mua hoa hướng dương.” Tuy là nói như thế, nhưng đặc trợ vẫn nhận lấy.
Nghe được lời này, mắt Phương Tứ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân chính.
Cậu nghĩ, đủ rồi, như vậy là đủ rồi
“…… Còn có cái này là của tiên sinh, nhờ anh chuyển nó cho tiên sinh.” Phương Tứ lấy ra một hộp quà màu đen nặng nhất đưa cho đặc trợ.
“Sao cậu không tự mình đưa cho Lục tổng?” Đặc trợ nghi hoặc hỏi.
“Ừm…… Tôi sợ tiên sinh sẽ ghét bỏ, cho nên tốt nhất là nhờ anh chuyển giúp tôi nhé.” Phương Tứ ngượng ngùng cười cười.
Đặc trợ tiên sinh do dự một chút, vẫn nhận lấy.
“Cảm ơn anh, tôi đi trước đây.
Tạm biệt.” Phương Tứ kéo khóa cặp sách lại, vẫy tay với đặc trợ tiên sinh rồi đi về phía cửa lớn.
Đặc trợ thậm chí còn không kịp hỏi vì sao muốn nhờ mình gửi quà, cậu đã vội vã rời đi, còn chưa kịp để anh ta nói lời từ biệt.
Phương Tứ về đến nhà sau liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ của cậu không nhiều lắm, khi tới chỉ có một cái vali hành lý, tới khi rời đi vẫn chỉ có một cái vali hành lý.
Chỉ là so một năm trước, có thêm một chiếc áo khoác khoác lông màu đen, một chiếc khăn tay, một chiếc áo bông, một chiếc khăn quàng cổ……Và còn hai cuốn sổ hôn thú đỏ rực cũng mang đi cùng.
Dù sao chúng đối với tiên sinh cũng vô dụng, vẫn luôn để ở chỗ mình, mình cầm đi tiên sinh cũng không biết.
Phương Tứ tự tìm lý do hợp lý để bào chữa cho chính mình.
Phương Tứ xách theo vali hành lý nhờ bác tài xế đưa cậu về trường, còn nói là đưa cậu tới cổng sau trường học.
Phương Tứ đưa món quà đã chuẩn bị tốt từ trước giao cho bác tài xế, nói lời cảm ơn rồi còn nhờ ông đem mấy phần quà còn lại giao cho chú làm vườn và dì giúp việc.
Phương Tứ tặng quà cho tất cả mọi người, lại ích kỷ không muốn tặng quà cho Liên Hạo.
Cậu ta cũng chẳng chăm sóc mình, vậy thì chẳng cần tặng quà cho cậu ta.
Phương Tứ hợp tình hợp lý nghĩ.
———————–
Bé Tứ: Bye bye papa, tối nay con sẽ đi xa..