“Hình như em làm sai bài này rồi.” Trong không khí đột nhiên truyền tới âm thanh máy móc khiến Quý Hưng sợ hết hồn.
Cậu mạnh mẽ gấp quyển sách giáo khoa đang mở trên bàn lại, phát ra một tiếng “phách” cực kỳ to.
Bị thần tiên tỷ tỷ phát hiện ra mình làm sai bài tập khiến cậu cảm thấy có chút xấu hổ, hai gò má cũng không kìm được mà bắt đầu ửng đỏ.
Xong đời rồi, ngay cả câu hỏi ôn tập trong sách giáo khoa cũng làm không đúng, còn bị thần tiên tỷ tỷ nhìn thấy được.
Có khi nào thần tiên tỷ tỷ sẽ chê cậu ngốc quá không?
Nhâm Xử An muốn mở quyển sách giáo khoa đang bị gập vào nhưng lại phát hiện một tay nhóc con Quý Hưng đang dùng sức đè lên quyển sách, dù có như thế nào cũng không muốn cô mở ra.
Cô dừng lại, ánh mắt xẹt qua nét mặt hiện rõ sự xấu hổ của Quý Hưng, không nhịn được cười trộm.
Dáng vẻ ngượng ngùng của cậu nhóc kiêu ngạo này đúng thật là… quá đáng yêu luôn.
Nhưng Quý Hưng mãi vẫn không trả lời câu hỏi của cô.
Nhâm Xử An đoán rằng cậu nhóc này có thể là vì làm sai bài tập rồi, hoặc là không biết làm mới cảm thấy ngượng ngùng.
Cho nên cô lại hỏi thêm một câu: “Em không biết làm bài này à?”
Sau khi cô chạm nhẹ vào màn hình trò chơi thì khung hình được kéo gần vào.
Cô có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng rằng Quý Hưng đang nhíu chặt hai hàng lông mày lại với nhau, trong ánh mắt còn lóe lên một tia sợ hãi.
Xong rồi, cái khuôn mặt này…
Trước kia cô không chú ý quá nhiều tới Quý Lan, cũng chưa từng nhìn mặt anh ở khoảng cách gần nên cũng không quá nhạy cảm.
Nhưng từ sau khi cô làm việc chung và tiếp xúc gần với Quý Lan, cô càng nhìn nhóc con này càng cảm thấy cậu giống Quý Lan, là sao vậy chứ?
Nếu cô không nhầm thì người sáng tạo trò chơi này chắc chắn là fan của Quý Lan rồi, mặt của nhân vật chính mà còn dựa theo mặt của Quý Lan để nặn ra được.
Nhưng từ một khuôn mặt ít nhất cũng có đến năm phần giống với Quý Lan mà nhìn ra được ánh mắt “rụt rè” này cũng hơi quá đáng rồi đó.
Người sáng tạo trò chơi này là tên biến thái sao?
Lén lút trong bóng tối muốn xem Quý Lan lộ ra loại biểu cảm này?
Trong đầu vừa đem biểu cảm ngượng ngùng, do dự xen lẫn sự sợ hãi của Quý Hưng ghép vào mặt của Quý Lan, Nhâm Xử An bị một cảm giác buồn nôn làm cho run lên, đừng có nghĩ tiếp nữa, vỡ mộng quá đi mất.
Quý Lan tuyệt đối không thể lộ ra cái biểu cảm này được.
Nếu mà để fan Quý Lan biết được cô dám phủ lên mặt Quý Lan cái loại biểu cảm như vậy… cô còn không bị đám fan đó xé xác sao?
Suy nghĩ của Nhâm Xử An một bên đang đi vào giấc mơ, một bên đợi Quý Hưng trả lời.
Đại khái trôi qua được ba phút.
Cuối cùng, Quý Hưng cũng mấp máy đôi môi đang mím lại, giống như đã quyết tâm dùng gáo vỡ làm muôi, ủ rũ thở dài một tiếng.
Cái đầu bé nhỏ rũ xuống, che giấu đi nét mặt vừa không cam chịu vừa chán ghét bản thân, cả viền mắt đã hơi đỏ lên.
“Tôi không theo được tốc độ trên lớp học, nghe giảng mà không hiểu gì cả, thầy giáo và các bạn học cũng đều…”
Không sẵn lòng giúp cậu.
Cậu thật sự là không biết gì cả, hơn nữa mỗi lần muốn tự học thì đầu óc lúc nào cũng rất lộn xộn.
Cậu không khống chế được suy nghĩ của mình, lúc nào cũng nghĩ về những chuyện lung tung vớ vẩn, nghĩ đến sự chán ghét và vứt bỏ của thầy giáo, nghĩ đến sự xa lánh của các bạn học, nghĩ đến những châm chọc khiêu khích của đám côn đồ đó.
Nghĩ đến… thần tiên tỷ tỷ liệu có một ngày nào đó cũng sẽ đối xử với cậu như vậy.
Thời gian mấy tháng trời qua, cậu dường như đã quen với việc có thần tiên tỷ tỷ luôn ở bên cạnh cậu.
Tuy chưa thấy bao giờ, nhưng mỗi ngày cậu sẽ được ăn bữa cơm nóng hổi đúng giờ, ngày nào đi học cũng có bữa cơm trưa vào đúng sáng sớm để cậu mang tới trường. Thường xuyên được hỗ trợ, giúp cậu tống cổ đám côn đồ kia về nhà chúng, để cậu biết được rằng luôn có một người như vậy đứng đằng sau lưng cậu.
Cậu nghĩ, các bạn học có bố mẹ bên cạnh đại khái cũng sẽ giống như vậy.
Cho nên cậu không muốn khiến thần tiên tỷ tỷ ghét bỏ mình.
Quý Hưng thẳng thắn với sự ngốc nghếch của mình, ngồi ngay ngắn trên ghế, đợi người khác tuyên án tử hình.
Thân thể căng thẳng, ngón tay gầy nhỏ cũng không kiềm chế được nắm chặt lại.
Quý Hưng không những là một tảng băng nhỏ, cậu còn là một cái hũ nút nhỏ nữa.
Không theo kịp tốc độ học trên lớp thì sớm nói cho cô biết được không.
Nhâm Xử An nhớ trong trung tâm thương mại của trò chơi có thể lựa chọn “chương trình học”. Nếu thành tích của Quý Hưng không tốt, cô có thể giúp cậu đăng ký lớp học phụ đạo, cái này thì có gì khó chứ?
“Cậu không theo kịp tốc độ học trên lớp thì có thể nói thẳng với tôi mà.”
Sau khi cô gõ một hàng chữ như vậy trong trò chơi xong thì ôm theo tâm tình ung dung vui vẻ mở trang trung tâm thương mại trong trò chơi.
Mở cột chương trình học kia ra, cô thờ ơ vô tâm đưa mắt nhìn xuống, đột nhiên dừng lại.
Cô sững sờ.
Một môn học phụ đạo của khóa học cần một trăm kim tệ?
Nhìn thấy giá tiền, cả người cô lập tức hoảng sợ, còn đưa tay lên dụi dụi mắt.
Dù cho nạp tiền vào có thể được tặng một phần kim tệ, nhưng một môn của khóa học này đổi thành nhân dân tệ ngoài đời thật cũng cần hơn tám trăm tệ.
Mấy môn học cộng vào với nhau ít nhất cũng cần vài nghìn tệ. Bây giờ cậu nhóc mới là năm đầu của trung học cơ sở, đợi tới trước khi ôn thi vào năm ba, kim tệ cần thiết cộng vào không phải lên đến mấy vạn tệ.
Cái này… Cái này cũng hố quá rồi đấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy giá tiền khóa học, Nhâm Xử An thậm chí đã xúc động đến mức muốn đập vỡ điện thoại.
Lần đầu tiên động vào một trò chơi gài bẫy người chơi như vậy.
Coi người chơi là đồ ngốc sao?
Nếu mà tiêu tiền để có được sự vui vẻ thì không nói làm gì.
Cái kiểu “Đăng ký lớp học phụ đạo cho cậu nhóc trong trò chơi” này thì làm sao người chơi có thể tìm thấy sự vui vẻ ở đó chứ?
Người thiết kế ra trò chơi này e rằng đầu óc không được bình thường rồi.
Trong lòng Nhâm Xử An rất khó chịu, tức giận thoát ra khỏi trang trung tâm thương mại.
Cô thật sự rất muốn đăng xuất khỏi tài khoản trò chơi này, sau đó là xóa trò chơi, nhưng khi thoát ra khỏi trang trung tâm thương mại thì lại phát hiện…
Trên người Quý Hưng lóe lên một dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +5].
Sau khi nghe xong lời nói của cô, đôi lông mày đang rũ xuống của cậu thiếu niên chậm rãi nhếch cao trở lại.
Rõ ràng dưới đáy mắt là sự sợ hãi và do dự khó nhận ra, nhưng sau khi ngẩng đầu lên thì lại rất cố gắng che giấu đi nội tâm bất ổn của mình, thể hiện ra một dáng vẻ ngang bướng lại mạnh mẽ.
“Thần tiên tỷ tỷ không ghét bỏ tôi học gì cũng không hiểu sao?”
Động tác đăng xuất trò chơi của cô dừng lại tại chỗ.
Đây tuyệt đối là plot twist mà trò chơi cố ý sắp đặt vào?
Cố ý khiến cô không thể nhẫn tâm xóa trò chơi như vậy?
Chính là để giữ tiền của cô lại.
Hai mắt Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào điện thoại, xuyên qua màn hình mắt đối mắt với Quý Hưng.
Đệch.
Cô thật sự là có chút không nỡ.
Nhưng đồng thời cô… cũng không có nhiều tiền như vậy.
“Trước kia đã có một khoảng thời gian rất lâu cậu không đi học nên bây giờ không theo kịp tốc độ học là rất bình thường, không cần gấp gáp.”
Trước tiên cô trả lời lại một câu như vậy trong trò chơi, sau đó ngón tay trượt trên màn hình một chút, cầm quyển sách giáo khoa trên bàn mở ra, ánh mắt quét một vòng qua bài tập trong quyển sách.
Ừ… đại số của cấp trung học cơ sở thực ra cũng rất đơn giản, vậy mà cô vẫn nhớ được cách giải đề.
Như vậy xem ra, ba môn ngôn ngữ, số học, ngoại ngữ thì cô có thể tự hướng dẫn cho cậu nhóc được.
Chỉ có hai môn vật lý và hóa học là cô thật sự không còn ấn tượng gì nữa rồi.
Kiểm tra một chút về quy chế của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông ở khu vực của Quý Hưng trong trò chơi, ngôn ngữ, số học và ngoại ngữ mỗi môn cao nhất là một trăm năm mươi điểm, vật lý hóa học năm mươi điểm, chính trị một trăm điểm, thể dục năm mươi điểm. Điểm của vật lý hóa học thì lại chiếm tỉ lệ không quá cao, có thể gom góp kim tệ trong trò chơi, sau đó thì nạp thêm một chút tiền giúp nhóc con đăng ký vào lớp phụ đạo hai môn vật lý và hóa học. Những môn học khác thì cô sẽ tự tay dạy cho cậu.
Tuy rằng sẽ tốn không ít thời gian…
Nhưng kỳ thật, Nhâm Xử An cảm thấy thời gian ở cùng với Quý Hưng giống như được điều trị vậy, cũng giảm bớt áp lực.
Diễn viên là một ngành nghề có áp lực cao, tuy cô chỉ là một diễn viên nhỏ nhưng cũng thường xuyên cảm nhận được áp lực.
Mỗi khi cô ở cùng Quý Hưng để chơi trò chơi này, cô luôn vô tình quên đi những phiền não trong cuộc sống hiện thực, nếu không thì sao đến tận bây giờ cô vẫn chưa xóa trò chơi này đi?
“Như vậy đi, về sau cậu có câu hỏi gì thì có thể hỏi tôi, tôi sẽ giúp cậu giải đáp, nhưng mà hóa học và vật lý của tôi rất kém, tôi sẽ đăng ký cho cậu học phụ đạo.”
Sau khi Nhâm Xử An ấn gửi đi, cảm thấy tương lai giảng đề cho Quý Hưng… nói chuyện kiểu gõ chữ này quả thật là có chút quá khó khăn.
Nếu như giảng bài bằng cách gõ chữ như này, có khi một đề bài cần nói hơn mười phút, còn không chắc cậu nhóc có thể hiểu được.
Nếu như có thể mở chức năng giọng nói thì tốt rồi.
Cô ấn vào biểu tượng micro bên trái của trang bìa trò chơi.
“Trò chơi đạt tới cấp mười mới có thể mở khóa chức năng giọng nói.”
Dòng nhắc nhở của trò chơi xuất hiện trên trang bìa.
Nhâm Xử An nhìn lướt qua cấp bậc của mình, mỗi ngày đăng nhập rồi thỉnh thoảng nói vài câu với cậu nhóc, bây giờ cô đã đạt cấp tám rồi, không lâu nữa là có thể đạt tới cấp mười.
Trong trò chơi này, rót tiền vào rồi tiêu tiền cho Quý Hưng là cách nhanh nhất để nâng cao kinh nghiệm.
Nhâm Xử An quay qua nhìn giá tiền của “Khóa học Hóa học” và “Khóa học Vật lý” trong trung tâm thương mại. Có thể vì điểm số của vật lý và hóa học chiếm tỉ lệ tương đối nhỏ cho nên khóa học phụ đạo hai bộ môn này chỉ cần năm trăm kim tệ, so với những khóa học hơn một nghìn kim tệ kia là đã rẻ hơn một nửa rồi.
Nhưng mà vẫn đắt quá.
Rẻ hơn một nửa, cũng không thể che giấu đi sự thật là nó rất đắt.
Vào thời điểm cô lại trở nên phân vân thì màn hình xuất hiện hai chữ: “Cảm ơn.”
Nhâm Xử An sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Hưng.
Hai mắt của thiếu niên hạ xuống, ánh mắt nhìn hướng sang trái, hiếm khi mà lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy.
Trên khuôn mặt trắng bóc đó còn hiện lên chút ửng đỏ.
Là cố ý đúng không nhỉ?
Cái trò chơi này quả thật là quá mưu mô rồi.
Trò chơi mà cũng để cậu nhóc dùng bộ dạng này để nói một câu “Cảm ơn”?
Trong lòng cô tự nói với bản thân phải bình tĩnh, kìm nén lại xúc động muốn nạp tiền.
Sau đó trả lời Quý Hưng: “Đừng khách sáo, nếu tôi đã chọn giúp cậu thì sẽ giúp đến cùng.”
Lông mi dài cong vút của Quý Hưng khẽ run, ngước mắt nhìn lên.
Dường như cậu muốn nhìn về hướng Nhâm Xử An, muốn nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ này, nhưng rồi lại kết thúc bằng sự thất bại, cuối cùng ánh mắt của cậu lại rơi xuống quyển sách giáo khoa đang mở trên bàn.
“Lớp phụ đạo rất đắt đúng không?”
Nhâm Xử An sửng sốt.