Ba ngày sau chính là ngày thử vai, Nhâm Xử An đang xem kịch bản, trong lòng nghiền ngẫm về nhân vật của mình. Cô đã tốn không ít công sức vì vai diễn đại tiểu thư họ Hạ này.
Cô biết mình không có nhiều cơ hội trong lần thử vai này nên cô nhất định phải chuẩn bị hết sức mình để ứng phó.
Trước khi đi ngủ, cô hơi mệt mỏi nhoài người nằm trên giường, mở trò chơi ra.
Quý Hưng đang ngồi trước bàn ăn để dùng bữa sáng.
Trên bàn gỗ có một chén hoành thánh tỏa ra một làn khói trắng đục, trông rất ngon mắt.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra, mấy ngày nay cô không điểm danh trong trò chơi, mức độ hảo cảm của nhóc con lập tức biến thành số âm.
Cô không biết giữa hai người có mối liên hệ thật sự nào không, nhưng cô vẫn không tự chủ được bắt đầu gõ tin nhắn trên điện thoại.
“Dạo gần đây tôi khá bận rộn, không có thời gian cố định để liên lạc với em thường xuyên, có thể mấy ngày tới cũng không nhìn em được.”
Cô gửi dòng tin nhắn này đi.
Nhâm Xử An thấy biểu tình vừa lạnh lùng vừa u sầu của Quý Hưng trong màn hình, cô liền run sợ chớp mắt một cái.
“Nói với tôi cái này để làm gì?”
Nhóc con cũng lạnh lùng quá rồi!
Nhâm Xử An đã sớm nghĩ đến tình huống mức độ thiện cảm xuống số âm, nhóc con sẽ không phản ứng quá gay gắt gì nhưng trực tiếp đối mặt với lời lẽ lạnh nhạt như vậy, cô vẫn cảm thấy như có một mũi tên đâm vào ngực mình.
“Tôi sẽ đi học.”
Còn chưa chờ hệ thống ngôn ngữ của Quý Hưng trả lời Nhâm Xử An xong, trên màn hình hiện lên mấy chữ nhỏ khiến cô cảm thấy rất vui mừng.
Trong lòng trở nên vui vẻ, nhưng cô không khỏi nghĩ ngợi rằng: Chẳng lẽ nhóc con cho rằng cô không đến gặp nhóc là vì muốn buộc nhóc phải đi học, vậy nên mới nhanh chóng nói câu đó?
Chỉ có điều cho dù Quý Hưng nói như vậy vì lý do gì đi chăng nữa thì cũng đủ làm Nhâm Xử An yên lòng.
Lựa chọn đi học thì sẽ không thể tránh khỏi việc nghe thấy những lời bịa đặt gièm pha và ác ý vu khống hãm hại, chỉ là lựa chọn như thế cũng đã rất dũng cảm rồi.
Cô nhìn qua hình ảnh của trò chơi, đôi mắt của nhóc con Quý Hưng đã vơi đi chút phiền muộn nhưng lại có một tia sáng không khuất phục hiện lên.
“Quý Hưng, đã lựa chọn rồi thì không được lùi bước.”
Cô gõ một dòng chữ trên màn hình.
Quý Hưng im lặng vài giây, sau đó trên màn hình xẹt qua một chữ “Ừ”.
Chỉ có thể nhìn thấy chữ viết, không nghe được giọng nói, nhưng sự quyết tâm của cậu như muốn bộc phát ra khỏi màn hình, lập tức bao trùm lấy Nhâm Xử An khiến cô cảm nhận được Quý Hưng kiên định như thế nào.
Cảm xúc mạnh mẽ ấy đã vô hình truyền động lực cho Nhâm Xử An.
Cô do dự một chút rồi khẽ cử động ngón tay, nói ra những bất an mà cô đã giấu sâu trong lòng.
“Hai ngày nữa tôi phải có một buổi thử vai rất quan trọng. Có thể nói thành hay bại đều nằm ở đây, thử vai thành công hay không có thể ảnh hưởng đến ít nhất mấy năm cuộc sống sắp đến của tôi. Tôi sợ mình biểu hiện không tốt, lãng phí cơ hội này.”
Cô xem trò chơi này như một chiếc bình trôi nổi lềnh bềnh vậy, Nhâm Xử An chưa từng nghĩ đến Quý Hưng sẽ đáp lại lời nói đột ngột này của cô… dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi, lời nói của Quý Hưng, trí tuệ thông minh của cậu, tất cả chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi trên điện thoại di động mà thôi. Cô nói một chút với trò chơi, nói về chuyện không liên quan đến Quý Hưng thì chương trình sẽ không trả lời cô.
Vì vậy cô không dừng lại, tiếp tục gõ một hàng chữ phía dưới.
“Người đánh giá tôi thử vai là chuyên gia trong lĩnh vực này, tính tình rất lạnh lùng, rất khó để hòa nhập với ông ấy. Tôi sợ rằng ông ấy sẽ không hài lòng với biểu hiện của tôi.”
Thấy hai câu nói của cô, Quý Hưng cũng không có phản ứng gì, chỉ mím môi lại.
Quả nhiên không đáp lại lời của cô nói.
Nhâm Xử An đã sớm đoán được sẽ như vậy, thế nên cô vô tình cười một tiếng, cho dù nhóc con không trả lời thì cô cũng đã thật lòng nói ra câu chuyện của mình, tâm trạng dĩ nhiên sẽ thoải mải hơn nhiều.
“Gần đây tôi sẽ khá bận bịu, mấy ngày nữa sẽ đến gặp em.” Cô nói.
Trong nháy mắt khi cô out ra khỏi trò chơi, trên người Quý Hưng bỗng lóe lên dòng chữ [Mức độ thiện cảm: +5].
…
Thần tiên mà cũng phải khảo hạch, cũng sợ sẽ làm không tốt, đúng là chưa nghe thấy bao giờ.
Không biết là thần tiên đang gạt cậu, hay thật sự là như vậy nữa.
Thần thông quảng đại như vậy mà lại sẵn lòng nói với cậu một đống chuyện như thế này khiến Quý Hưng cảm giác có chút thân thiết.
Cứ như là… được người khác coi trọng vậy.
Giống như sự tồn tại của cậu cũng có giá trị, điều này khiến cậu không thể đè nén được cảm xúc mừng rỡ trong lòng mình.
Trước đây mọi chuyện đều rất tệ, bây giờ chỉ cần có một tia nhiệt độ cũng đủ để cậu thấy ấm áp.
Chẳng qua là, không biết do chưa có ai từng nói với cậu như vậy nên cậu không biết trả lời như thế nào. Hay là vì sự cô đơn trong trái tim của cậu đã ngăn cản cậu. Lúc nghe thấy những lời nói của thần tiên ấy, cậu lại rất im lặng, không đáp lại dù là nửa câu.
Cho đến khi câu nói “Gần đây tôi sẽ khá bận bịu, mấy ngày nữa mới đến thăm cậu được.” truyền đến, Quý Hưng mới mở miệng.
Cổ họng bỗng nhiên khàn đi, cậu giống như em bé với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vậy, hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt xấu hổ này của cậu.
Cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, lúc này có lẽ cậu nên… cổ vũ đối phương một chút.
Lông mày cong nhẹ, cổ họng cứ như bị nghẹn lại mấy lần, giọng nói cậu rất nhẹ nhàng, giống như là đang lẩm bẩm vậy.
“Người… chắc chắn sẽ làm tốt không có vấn đề gì.”