Mọi người vừa nhìn đều khẽ lắc đầu.
Cửu Công chúa một thân trang phục lộng lẫy, đuôi váy này có thể kéo lê xa mấy bước trên đất chứ.
Ăn mặc như vậy cho dù thân thủ nhanh nhẹn như Vân Quận chúa vừa nãy, cũng không thể thuận lợi lên ngựa.
Nếu như nửa đường bị ngã, ngã đến mức hai chân chổng ngược lên trời, vậy thì khó coi bao nhiêu?
Lam Vũ sắc mặt cũng khó coi..
Chỉ sợ Cửu Công chúa bị mất mặt, rồi lại tìm hắn hỏi tội.
Ngược lại Phong Li Dạ vẫn như ngọn núi cao sừng sững ở trung tâm hàng ngũ, con ngươi lặng ngắt như tờ, từ đầu đến cuối không có một chút gợn sóng.
Cứ như thể vị tân nương tử này của hắn nếu có xảy ra điều gì bất trắc, cũng không liên quan gì tới hắn.
Thái hậu liếc nhìn, liền thấy rõ ánh mắt vô tâm Phong Li Dạ đối với Sở Khuynh Ca.
Bà có chút hối hận vì nghe Khuynh Nhi khóc lóc làm loạn, tạo nên một cuộc hôn nhân không hề tốt đẹp.
“Khuynh Nhi, Vân tỷ tỷ của cháu là người thông minh dịu dàng, có Vân tỷ tỷ ở bên bầu bạn, ai gia cũng không phải lo lắng cho Khuynh Nhi nữa.”
Loại nam nhân xuất chúng kiêu ngạo như Li Thế tử, một mình Khuynh Nhi chỉ sợ không có cách nào kiểm soát được.
Thế lực phủ Quốc công lớn mạnh, hoàng gia cũng phải kiêng nể bọn họ vài phần.
Nếu có cả Khuynh Nhi và Vân Nhi hợp lực ràng buộc Li Thế tử, hoàng gia bọn họ cũng có thể yên tâm hơn.
Nhưng đáng tiếc đáy mắt Sở Khuynh Ca lại bướng bỉnh không khác gì Phong Li Dạ.
Môi mỏng của nàng nhếch lên, cười như không cười: “Khuynh Nhi chỉ sợ, đến lúc đó Khuynh Nhi còn phải chăm sóc cho Vân tỷ tỷ, vậy thì chẳng phải tăng thêm phiền phức cho Khuynh Nhi sao?”
“Khuynh Nhi…” Lời Thái hậu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy cảnh phía trước, xiêm áo tung bay, ngũ sắc rực rỡ!
Sở Khuynh Ca chân dài cất bước, chiếc váy dài xoẹt lên trên không trung theo hình vòng cung duyên dáng.
Trong nháy mắt lại giống như trăm hoa đua nở.
Quả thực là cảnh đẹp giữa trần gian!
Khi chiếc váy rơi xuống và nằm yên lặng trên lưng ngựa, nữ nhân tuyệt đẹp đã ngồi trên lưng ngựa.
Đôi mắt cười như không cười, lóe lên ánh sáng rực rỡ như ánh mắt trời chói lọi.
“Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, Khuynh Nhi không cần có ai bên cạnh chăm sóc, càng không muốn chăm sóc người không liên quan.”
Sở Vi Vân lồng ngực như bị thít chặt, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói nổi một câu nào.
Kỹ thuật cưỡi ngựa này không phải nàng ta có thể làm được.
Vải lụa vừa nãy tung bay cũng là chuyện ngoài khả năng của nàng. Đồ ngu đần Sở Khuynh Ca này từ lúc nào thân thủ lại trở nên lợi hại như vậy? Nàng ta không cam tâm!
Hoàng thượng và Thái hậu liếc nhìn nhau, cuối cùng không còn lời nào để nói.
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều rơi trên người Sở Khuynh Ca, thật lâu không có cách nào thu hồi lại được.
Duy chỉ có đáy mắt của Phong Li Dạ từ đầu đến cuối lạnh lùng, không chút gợn sóng.
Đại quân xuất phát!
Hắn muốn nhìn thấy nàng ở trước mặt mình, khóc đến mức hoa lê đổ lệ, ân hận lúc đầu đã làm sai, chứ không phải nụ cười ẩn ý, mang vẻ châm chọc, hay bộ dạng ngạo nghễ của nàng. Cơ thể thâm thúy đó, đón ánh nắng mắt trời, cao lớn thẳng tắp.
Phong Tảo bất đắc dĩ, chỉ đành cao giọng nói: “Truyền lệnh xuống dưới, trong vòng bảy ngày phải đi đến Mạc thành!”
Công chúa yểu điệu, không biết có thể chịu khổ được không? Tốc độ xe ngựa thoáng chốc đã tăng nhanh hơn nhiều, vốn dĩ Sở Khuynh Ca đã có phần khó chịu, không chỉ cơ thể khó chịu, mà đầu đã bắt đầu choáng váng.
Xe ngựa thời cổ đại không có một thiết bị chống rung lắc nào, bánh xe làm bằng gỗ, làm sao chịu nổi?
“Lam Vũ.”
Nàng vén rèm, chịu đựng cảm giác say xe muốn nôn mửa, giọng khàn khàn: “Giúp ta đi làm một thứ.”