Chương 64: Chiêu trợ giúp này, vậy mà thật sự có tác dụng!
Gió trên đỉnh núi điên cuồng gào thét.
Sở Khuynh Ca là người đầu tiên rải thuốc bột ra.
Bột phần quá nhẹ, mới vung ra đã bị gió lớn thổi tan.
Nhìn theo hướng gió, dường như những bột phấn này đều bị thổi đến bên phía quân doanh.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh lên!” Sở Khuynh Ca trầm giọng nói.
Lam Vũ đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức xách hai túi thuốc bột, học theo dáng vẻ của Cửu công chúa, rải ra ngoài.
Vừa rải đã lập tức bị thổi cuốn đi.
Trong bóng đêm đen đặc, vốn không thể nhìn thấy rõ thuốc bột bị thổi tới chỗ nào.
Nhưng mà dựa vào hướng gió bây giờ, nhất định đã thổi về hướng quân doanh Bắc Tần.
Cho dù trong lòng Phong Tứ vẫn còn đọng chút oán hận, nhưng lúc này cũng không nói tiếng nào, nhận lấy túi bột trong tay các huynh đệ rải ra ngoài.
Toàn bộ huynh đệ đều lập tức làm theo, mấy chục túi thuốc bột nhanh chóng được rải xong.
Sau đó, lại chìm vào im lặng như chết.
Sở Khuynh Ca đứng ở trên đỉnh núi, nhìn xuống quân doanh dưới chân núi, im lặng như một bức tượng đá.
Lam Vũ hiển nhiên cũng an tỉnh đứng chờ bên cạnh nàng.
Các huynh đệ phía sau Phong Tứ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không một ai biết tiếp theo sẽ làm cái gì.
Vì thế chỉ có thể yên lặng ngồi xổm trên đỉnh núi, cố hết sức không để mình bị bại lộ.
Thời gian lại từ từ trôi qua.
“Cái gì đây!” Bỗng nhiên, Phong Tứ vung tay ném một con rết ra.
“Trên người của ngươi có nước thuốc!” Sắc mặt Sở Khuynh Ca khẽ biến đổi, lập tức đi qua kéo áo giáp trên người hắn ta xuống: “Nhanh cởi ra.”
“Công chúa, xin hãy tự trọng!”
Phong Tứ lập tức lùi ra sau một bước, không ngờ rằng vậy mà dưới chân lại có một con rắn độc.
Hắn ta vung một chưởng, con rắn độc kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Nội lực quả nhiên rất thâm hậu.
Nhưng Sở Khuynh Ca cũng không có lòng thưởng thức: “Nhanh cởi áo giáp ra, nước thuốc hòa với hỗn hợp thuốc bột này sẽ tạo thành một mùi hương có sức hấp dẫn trí mạng với những động vật có độc.”
“Cái gì?” Sắc mặt Phong Tứ thay đổi, rồi ngẫm nghĩ, lập tức quay đầu lại, quét mắt nhìn các huynh đệ trở về với hắn ta.
“Mọi người, cởi áo giáp ra, ném đi!”
“Rõ!” Thật ra các huynh đệ đã âm thầm đánh chết không ít con vật có độc, chỉ là không ai nghĩ đến nguyên nhân này.
Cả đám nhanh chóng cởi áo giáp ra ném xuống chân núi.
“Mọi người nhìn đi! Ở bên phía Quân doanh Bắc Tần!”
Lam Vũ tinh mắt, đột ngột đứng lên.
Phong Tứ lập tức lấy ống nhòm ra nhìn về hướng quân doanh bên kia.
“Đây là cái gì?” Trên mặt đất lúc nha lúc nhúc, hình như là... “Người làm cái gi?"
Không ngờ rằng ống nhòm của hình lại Sở Khuynh Ca giành lấy.
“Có đồ tốt như vậy mà không lấy ra dùng sớm!”
Hiển nhiên là ống nhòm thời đại này không thể nào hiện đại như thế kỷ hai mươi mốt.
Nhưng mà trong khoảng cách này cũng gần như nhìn thấy rõ, đúng là ghê thật.
Rất nhanh, từ chỗ quân doanh Bắc Tần đã vang lên tiếng la hét thê thảm của đám lính.
“Để ta!”
Phong Tứ giành lấy tiền Xuyên Vân, dùng sức kéo căng.
Mọi người đều chờ hình ảnh tiễn Xuyên Vân lóe lên tia lửa cắt ngang trời đêm.
Nhưng mà, sao không có gì cả?
Khuôn mặt Phong Tứ đã đỏ rần, dùng hết sức kéo thứ trong tay mình ra, nhưng mà vẫn không có chút phản ứng nào?
“Công chúa, mấy ngày trước trời mưa, tiễn Xuyên Vân bị ướt, không... Không dùng được!”