Thái hậu và hoàng đế nước Sở có âm mưu với Nam Tấn?
Hàn thượng cung và Nam Khánh nhìn nhau.
Nam Khánh hỏi: “Có ý gì? Nói rõ ràng đi!”
“Năm đó, thái hậu thực sự đã đem nữ nhi của Nam Tinh đi rồi thay thế bằng đứa trẻ trong cung.”
Lời này của Sở Vi Vân khiến Nam Khánh siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn nàng ta đột nhiên trở nên sắc bén và lạnh lùng.
Nhưng bà ta nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, nếu như thực sư bị thay thế thì tại sao lúc nãy khi xét nghiệm máu và lần trước điện Khâm An nhỏ máu nhận thân, hai lần đều chứng minh nàng ta chính là nữ nhi của Tinh Nhi?
Sở vi Vân ngước lên nhìn vào mắt bà ta với vẻ mặt chân thành.
“Vân Nhi cũng là do bị ép nhưng Vân Nhi thực sự là nữ nhi của Nam Tinh.”
Vì vậy, nàng ta đã nói lại chính xác những gì Sở Nhan từng nói với nàng ta mấy ngày trước.
“Nói cách khác ngay cả thái hậu cũng không biết cháu mới là thật?” Chuyện này quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ Sở Vi Vân giải thích như vậy mọi thứ dường như đều đã rõ ràng.
“Theo như lời của phụ thân, năm đó vì đều là trẻ nhỏ, tướng mạo khó mà phân biệt, sau khi ông ấy đổi cháu vào trong cung thì thái hậu cũng không có thực lòng đi chăm sóc cháu nên hoàn toàn không có cơ hội để nhận ra.”
“Đợi đến khi cháu lớn, trông đã có nét thì thái hậu sớm đã nhận định cháu không phải là nữ nhi của Nam Tinh.”
“Vì vậy, lần này thái hậu nước Sở bảo cháu đến là muốn lợi dụng cháu để chiếm cứ lãnh thổ Nam Tấn của ta?” Nam Khánh sa sầm mặt mũi.
“Đúng!” Sở Vi Vân gật đầu: “Nhưng hôm nay hoàng tổ mẫu đã hai lần nhỏ máu nhận thân, điều đó chứng minh cháu là là nữ nhi của Nam Tinh, chuyện này sợ là không giấu nổi.”
“Không giấu được thì không giấu được, trẫm cần gì phải sợ bà ta?” Chẳng qua chỉ là thái hậu của nước Sở mà thôi.
Trong mắt Nam Khánh thì chẳng là cái thá gì cả!
“Vân Nhi, trải qua bao nhiêu phong ba, cuối cùng cháu cũng đã trở về bên cạnh trẫm, nhất định là Nam Tinh trên trời có linh đang bảo vệ nữ nhi của nó.”
Nam Khánh từ ghế đứng lên rồi đích thân đi xuống đỡ nàng ta dậy.
Bà ta nắm chặt lấy bả vai của Sở Vi Vân, lòng bàn tay nắm thật chặt.
“Mặc dù trước giờ trẫm không thích Sở Nhan nhưng chung quy lại ông ta cũng có đóng góp cho hoàng tộc Nam Tấn vì vậy... sẽ không làm khó ông ta nữa.”
“Phụ thân bây giờ...”
“Ông ta không phải phụ thân của cháu.” Nam Khánh kiên định nói.
“Cái gì?” Sở Vi Vân mở to hai mắt kinh ngạc.
Hết kinh ngạc rồi nàng ta lại trở nên hoang mang, nàng ta nói: “Hoàng tổ mẫu, người vẫn không tin thân phận của cháu sao? Cháu...”
“Không, trẫm đương nhiên tin cháu! Ngay cả Cửu công chúa, người căm ghét cháu cũng đã thay trẫm chứng minh thân phận của cháu, sao trẫm có thể hoài nghi chứ?”
“Vậy hoàng tổ mẫu người...”
“Tiểu điện hạ, Sở Nhan quả thực không phải phụ thân ruột của người, ban đầu ông ta chẳng qua chỉ là một phó tướng của tiểu điện hạ Nam Tinh.”
Hàn thượng cung thở dài rồi hồi tưởng lại chuyện năm đó đến bây giờ vẫn có chút thổn thức.
“Năm đó...”
“Chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.” Nam Khánh ngắn lời bà ta.
Hàn thượng cung lập tức phản ứng lại, bà ta vội vàng nói: “Vâng, ta đã nhiều lời rồi.”
Sở Vi Vân không biết tại sao bọn họ lại tránh né chuyện năm đó như vậy.
Nhưng Sở Nhan không phải phụ thân ruột của nàng ta, như vậy cũng tốt ông ta có vẻ cũng chẳng có địa vị thân phận gì.
Nàng ta là phượng hoàng, sao có thể có một phụ thân u ám và bị hủy dung như vậy.
Nhưng có một chuyện nàng ta vẫn rất tò mò.
Sở Vi Vân nhìn Nam Khánh với vẻ mặt mong chờ: “Vậy... phụ thân của Vân Nhi là ai? Bây giờ ông ấy ở đâu?”