"Tiểu điện hạ, bệ hạ không có ý đó! Chẳng qua… chẳng qua bệ hạ chỉ vì cảnh giác, nhân tiện cũng là để tránh người đời bàn ra tán vào."
Hàn Thượng Cung lập tức đuổi theo, lần này không còn thô lỗ như lần trước.
Sự thật đã chứng minh rằng cô nương trước mặt thực sự là tiểu điện hạ của họ.
Mặc dù vẫn rất thất vọng về nàng, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Dù có thất vọng đến đâu cũng phải chấp nhận.
Từ giờ trở đi, sẽ không còn bất cứ nghi ngờ gì nữa!
Hàn Thượng Cung cẩn thận giữ chặt Sở Vi Vân, Sở Vi Vân quay đầu nhìn Nam Dương, nước mắt đầm đìa.
"Hoàng tổ mẫu, con biết người không thích con, ngay từ đầu người đã không thích ta, nếu đã không thích, thì còn giữ con lại làm gì? Đến cả một tiếng hoàng tổ mẫu, người cũng cấm không cho con gọi!"
Nàng ta ôm mặt khóc đến thở không ra hơi.
Nam Khánh rất rất khó chịu, nhưng không chịu cũng phải chịu.
"Ta…không hề có ý đó. Nếu ngươi thích gọi ta là Hoàng tổ mẫu, thì từ nay về sau cứ gọi ta như vậy."
Suy cho cùng, vẫn là bản thân không đúng, hết lần này đến lần khác nghi ngờ thân phận huyết thống của nàng.
Dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ thấy tuyệt vọng.
Khó trách vừa rồi Vân Nhi muốn chạy trốn, thì ra nàng ta trốn chạy không phải vì sợ hãi, mà là vì quá thất vọng.
Mặc dù Nam Khánh rất ghét cái bộ dạng khóc lóc ỉ ôi đầy nhu nhược cùa Sở Vi Vân, nhưng bản thân bà cũng đuối lý.
"Là Hoàng tổ mẫu sai, đều tại Hoàng tổ mẫu không tốt."
Nam Khánh vừa dứt lời, tất cả quan viên phía dưới đều sợ hãi quỳ xuống.
"Bệ hạ, không phải bệ hạ sai, mà là do có kẻ dã tâm châm ngòi ly gián, chúng thần suýt chút cũng bị lừa!"
Nam Khánh thân là vua của một nước, sao có thể tự nhận mình có lỗi?
Dù có lỗi thì cũng là lỗi của kẻ khác!
Ánh mắt của mọi người đồng loạt chăm chăm về phía Sở Khuynh Ca.
Nam Dương cũng trừng mắt Sở Khuynh Ca một cách đầy căm hận.
Nhưng Sở Khuynh Ca không biết gì cả, trong mắt cô chỉ có mẫu giấy mà cô vừa thử.
Màu tím nhạt! Thực sự là có quan hệ huyết thống! Thực sự là tổ tông - tôn bối!
Sở Vi Vân thực sự là cháu ngoại của Nam Khánh, con gái của Nam Tinh.
Tại sao lại như vậy?
Nàng luôn tin tưởng tuyệt đối vào trực giác của mình trong suốt nhiều năm qua!
Nàng tin rằng Sở Vi Vân không phải con gái của Nam Tinh, chắc chắn là không phải!
Tuy nhiên, sự thật phũ phàng đã tát thẳng vào mặt nàng, phủ nhận tất thảy những gì nàng luôn tin tưởng trước đó.
Sở Vi Vân là con gái của Nam Tinh, nàng ta là con gái của Nam Tinh...
"Cửu công chúa, ngươi còn gì để nói không?" Hàn Thượng Cung cả giận hỏi.
Sắc mặt Nam Khánh cũng trở nên lạnh lùng: "Cửu công chúa, từ nay về sau, trẫm không cho phép ngươi vũ nhục Vân Nhi của ta nữa."
Các đại thần khác cũng lộ vẻ chán ghét và phẫn uất: "Đem bộ lòng lang dạ sói của ngươi cút về Sở quốc đi!"
Phong Li Dạ đi đến bên cạnh Sở Khuynh Ca và nắm lấy tay nàng.
Bàn tay hắn lạnh như băng.
Hắn trầm giọng nói: "Đừng hoảng, có gì thì về rồi chúng ta nói tiếp."
Mộ Bạch cũng đang nhìn nàng, bàn tay giấu trong ống tay áo càng lúc càng nắm chặt.
Nhưng hắn ta không nói lời nào, mặt mày điềm tĩnh.
Sắc mặt Khuynh Ca vô cùng tái nhợt, trông như đống thành tro tàn.
Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mẫu giấy thử trong tay, ngón tay run run, mẫu giấy cũng rung theo.
Nhưng nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm.
Đôi mắt vốn sáng ngời long lanh ấy giờ lại mờ mịt không còn bóng sáng.
"Khuynh Nhi..." Phong Li Dạ càng nhìn khuôn mặt của nàng, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn siết chặt tay nàng: "Chúng ta về rồi nói!"