Sở Vi Vân không phải là con gái của Nam Tinh!
Việc này, Phong Tứ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Đây rõ ràng là đứa trẻ được Thái hậu ôm vào cung nuôi lớn từ bé mà mọi người đã nhìn thấy!
Lúc trước vì để cẩn thận mà Quốc công phu nhân cùng tướng quân phu nhân còn tự mình vào cung, ở hậu cung làm bạn một đoạn thời gian.
Là họ tự mình chăm sóc, làm sao có thể sai?
Các nàng đều vô cùng quen thuộc đối với Sở Vi Vân!
"Công chúa, cái này có hiểu lầm gì không?" Phong Tứ nghe vậy, khiếp sợ hồi lâu.
Từ đầu đến cuối, hắn ta vẫn có chút không quá tín nhiệm đối với Sở Khuynh Ca.
Dù sao thì cũng là người có tiền án trong người.
Nhưng hiện giờ, Cửu công chúa cùng Thế tử gia nhà bọn họ rõ ràng đã đứng ở cùng chiến tuyến.
Bất kỳ hành động nào của Cửu công chúa cũng đều sẽ liên lụy đến Thế tử gia, không thể để cho nàng ta làm bậy a!
"Công chúa, người thật sự có chứng cứ?"
"Có biết vì sao Xảo Nhi lại bị giết không?"
Sở Khuynh Ca lại cắt ngang lời hắn ta, nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì bọn họ muốn giết chết Nhu Nhi, Xảo Nhi chỉ là con cừu thế tội thôi."
"Công chúa..."
"Nhu Nhi kia, nàng ta biết bí mật của Sở Vi Vân."
Sở Khuynh Ca ngước mắt lên, nhìn Phong Ly Dạ một cái.
Người này chỉ im lặng nhìn nàng, như thể vẫn còn đang chờ nàng nói tiếp.
So với Phong Tứ chấn động cùng không thể tin được, Phong Ly Dạ tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hơn so với Phong Tứ.
Bởi vì hắn biết, nữ nhân của hắn, nếu không nắm chắc điều gì thì sẽ không nói ra.
Nếu đã không nắm chắc thì sẽ càng không làm!
Phong Tứ lại gấp đến độ muốn chết.
Việc này không phải chuyện nhỏ, một khi chứng minh của nàng ta sai, thì đây chính là trọng tội vu khống huyết mạch hoàng thất!
"Dù sao cũng đã đến nước này rồi, nếu nàng đã không muốn đi, vậy thì thời cơ tốt để rời đi cũng sẽ không còn nữa."
Phong Ly Dạ ngược lại rất bình tĩnh, dù sao hậu quả có kém hơn nữa cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Chung quy vẫn bị Nam Khánh kiềm chế!
"Thế tử gia..." Phong Tứ cảm thấy, Cửu công chúa hoàn toàn điên rồi!
"Ngươi để cho nàng ấy nói tiếp đi." Phong Ly Dạ thản nhiên nói.
Phong Tứ chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, không có cắt đứt nữa.
Sở Khuynh Ca lúc này mới nói: "Nhu Nhi biết bí mật của Sở Vi Vân, nàng ta nhất định phải chết."
"Hôm đó ta quay về tìm chứng cứ, phát hiện Nhu Nhi bị đâm một nhát đao trên ngực, lưỡi đao nghiêng ở vị trí trái tim, đó không phải vị trí mà Xảo Nhi có thể làm được."
"Một đao kia, tất nhiên là Xảo Nhi đâm vào. Sau đó, bị cao thủ bên cạnh Sở Vi Vân..."
"Nữ nhân tên là Linh Lung đó à?" Phong Tứ nhíu mày.
"Đúng." Sở Khuynh Ca gật đầu, nói: "Nhu Nhi trên thực tế là bị Linh Lung giết chết, chỉ là đây là muốn diệt khẩu mà thôi."
"Ta trở về lục soát, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh thi thể Nhu Nhi còn có vết máu do người dùng máu viết: Vân không phải là một."
"Vân không phải là một?" Phong Tứ càng thêm hồ đồ, đây là cái quỷ gì?
"Mới đầu ta cũng không biết đây là gì, bốn chữ này ý nghĩa ra sao, về sau, ta mới hiểu được."
Không nghĩ tới Phong Ly Dạ lại tiếp tục: "Cho nên chữ “Vân” này cũng không phải là một chữ, kỳ thật chính là nét bút đầu tiên của chữ Nam trong Nam Tinh?"
Đáy mắt Sở Khuynh Ca xẹt qua một tia vui mừng ngạc nhiên.
Quả nhiên nói chuyện với những người thông minh lúc nào cũng dễ dàng.
Rất nhiều chuyện, chỉ cần một chút, đối phương đã có thể hiểu được.
"Ta bảo Mộ Bạch chế tạo cho ta một bộ dụng cụ, so với nhỏ máu nhận thân, càng có thể phán đoán chính xác hơn, người nào quan hệ cha con, người nào là quan hệ thân duyên."
Nàng biết lời mình nói hôm nay quá mức thần bí, bọn họ chưa chắc có thể nghe hiểu.
Cho nên, nàng lựa chọn phương thức đơn giản nhất, cũng thẳng thắn nhất.
"Ta muốn tự mình nghiệm chứng ở trước mặt Nam Khánh!
Phong Ly Dạ lại tự hỏi một vấn đề khác: "Nếu Sở Vi Vân không phải là con gái của Nam Tinh, thế thì con gái thật sự của Nam Tinh đang ở đâu?"