Sở Khuynh Ca điều chỉnh hơi thở, muốn tiến lên bắt mặt Nam Bác Mẫn.
Nam Dương khàn giọng hét: “Cút!”
Kinh mạch của Nam Bác Mẫn đã đứt hoàn toàn, toàn bộ máu từ mũi, miệng, thậm chí là tai đều chảy ra, hắn ta căn bản không sống được nữa.
Sở Khuynh Ca không nói gì, trong lòng cũng có gánh nặng không nói lên lời.
Sự việc không nên phát triển thành như vậy.
Nhưng nếu hôm nay nghĩ lại, thì giống như là lẽ đương nhiên.
Nàng chỉ là đã đánh giá thấp sức nặng của Nam Dương trong lòng Nam Bác Mẫn.
Nàng không ngờ rằng Nam Bác Mẫn sẽ vì Nam Dương, thậm chí là tôn nghiêm của Nam Dương mà đến cả mạng cũng không cần.
Đứa trẻ này, thật ngốc, thật khờ!
Bàn tay bỗng bị người khác nhẹ nhàng nắm lấy.
Sở Khuynh Ca quay đầu lại nhìn, Phong Ly Dạ vẫn luôn đứng ở bên cạnh nàng, giống như là một câu cổ thụ lớn, có thể chắn gió chắn mưa cho nàng.
Khoảnh khắc này nàng đột nhiên phát hiện thì ra bản thân cũng biết mệt, cũng muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Ở bên cạnh nam nhân này, có phải là chỉ cần tuỳ tiện thả lỏng bản thân một chút, nghỉ ngơi thật tốt hay không?
Nàng thật sự, rất mệt.
Nam Dương nắm chặt bàn tay lớn của Nam Bác Mẫn, đầu ngón tay còn đang run rẩy.
Nam Bác Mẫn tuy sắp chết nhưng lại cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Giống như trong lòng có nút thắt nào đó, trong chốc lát đã được tháo ra rồi.
“Mẫu thân, con không có… không có phải bội người.”
Âm thanh của hắn ta khản đặc, hơi thở yếu ớt.
Nhưng ngược lại năm ngón tay đang nắm lấy tay của Nam Dương lại vô cùng có lực.
“Mẫu thân, con thật sự… thật sự không có phản bội người.”
“Đừng nói nữa.” Nam Dương dùng sức nhắm mắt lại.
Nàng ta thật sự đã từng phẫn nộ, cũng đã từng tuyệt vọng.
Nhưng hiện tại, nàng ta có hối hận cũng không thể nói ra.
Nàng ta thật sự rất hối hận.
Bởi vì nhất thời phẫn nộ mà mất đi thứ quý giá nhất.
“Bác Mẫn, mẫu thân… tin con.” Nam Dương khàn giọng nói.
Hòn đá to trong lòng Nam Bác Mẫn, cuối cùng cũng hoàn toàn thả xuống.
Những bối rối ở trong lòng một khi đã được đặt xuống, cả cơ thể hắn ta bỗng nhiên trở lên vô lực, đến cả tầm nhìn cũng bắt đầu tan rã.
Đôi mắt đó, đang gần mất đi ánh sáng theo mắt thường nhìn thấy.
“Mẫu thân, hài nhi yêu người, thật sự rất yêu người…”
Nam Dương cảm thấy chua xót trong lòng.
Có hắn ở bên cạnh đã tạo thành thói quen hằng ngày của nàng ta, nàng ta chưa từng để ý, cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mấy đi hắn.
Thì ra, nàng ta thật sự sẽ mất đi hắn! Thật sự sẽ!
“Hài nhi biết, hài nhi… không đẹp như Mộc Bạch, không… không như Mộc Bạch, khiến mẫu thân… yêu thích, nhưng mà hài nhi… hài nhi thật sự rất yêu mẫu thân, hài nhi… vì mẫu thân, có thể… có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Âm thanh của hắn ta từ từ khàn đặc, nhẹ dần, cuối cùng khó có thể nghe ra…
“Đêm đó… là lỗi của hài nhi, nhưng hôm nay… hài nhi không thể đối mặt với… mẫu thân, hài nhi… không thể… đối mặt…”
“Kiếp sau… hài nhi… còn muốn làm con trai của mẫu thân, kiếp sau… hài nhi sẽ không… sẽ không phạm lỗi nữa, sẽ không… lại làm cho mẫu thân… thấy vọng…”
Bàn tay to lớn đó cuối cùng cũng thả lỏng năm ngón, vô lực rơi xuống.
Trong điện vô cùng yên lặng, yên lặng như tờ.
Nam Khánh cũng không còn ho nữa, chỉ đứng nhìn Nam Bác Mẫn, đầu ngón tay siết chặt.
Nam Dương không nói chuyện, vẫn như cũ nhìn chằm chằm khuôn mặt Nam Bác Mẫn, nhìn rất lâu rất lâu.
Chính mắt nhìn nàng ta thấy, một lượng máu lớn cũng lúc ào ra, nhìn đứa con trai mà nàng ta thân thiết nhất, chết trước mặt mình.
Kiếp sau…
Nhưng nàng ta, chưa từng tin vào kiếp sau.
Bác Mẫn của nàng ta, bắt đầu từ giây này trở đi, đời đời kiếp kiếp, sẽ không bao giờ quay về bên cạnh nàng ta nữa.
Bỗng nhiên sát khí dâng lên, rồi từ từ ngưng tụ lại.
Cuối cùng, nàng ta nhẹ nhàng đặt thi thể của Nam Bác Mẫn xuống, rồi bất chợt đứng lên, chưởng về phía Sở Khuynh Ca.
“Mạng của con trai ta, trả lại cho ta!”