Sau khi bị giày vò một trận như vậy ở điện Dục Dương, Khuynh Ca không dám đến gần bức tường cao đó nữa.
Tuy nhiên, đêm nay Điện Dục Dương có chút kỳ lạ, bản thân nàng đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, thị vệ của Điện Dục Dương vậy mà lại không hề xông ra khỏi cổng điện để truy bắt thích khách.
Cũng không biết ai là người chủ trương, không để sự việc bị làm lớn lên nữa.
Khuynh Ca đứng từ xa nhìn điện Dục Dương.
Sau khi quan sát một lúc, nàng không nhận thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa thì nàng mới lại gần lần nữa.
Lần này, nàng vẫn ở gần khu vực Linh Lung sống, nhưng nàng không dám đến quá gần.
Lãnh Chiến đã ở trên mái nhà đó, mặc dù chỉ là để bảo vệ Sở Vi Vân.
Nhưng Linh Lung là người của Sở Vi Vân, chỉ cần nàng đến quá gần, hắn ta đều có thể phát hiện ra.
Người này, hiện tại nàng không thể động vào được.
Nếu Thất Xảo rời khỏi bức tường cao này, chắc là nàng ta sẽ quay trở lại Điện Vĩnh Hòa.
Dù sao trong cả hoàng cung này nàng ta cũng không quen biết ai cả.
Nếu nàng ta muốn quay lại điện Vĩnh Hòa, thì con đường nàng ta sẽ đi qua chắc là con đường bên trái.
Khuynh Ca bước tới và đi dọc theo con đường đó, đến một đường thẳng đến tận điện Vĩnh Hòa.
Chẳng mấy chốc, nàng phát hiện trên đường lại bắt đầu ngửi thấy mùi thuốc.
Nhưng mùi rất nhẹ, nếu có gió thổi sẽ mất hẳn mùi thuốc.
Nàng ở trên con đường mòn hồi lâu, khó khăn lắm nàng mới tìm được mùi hương đó.
Chẳng mấy chốc, nàng tìm được một nơi khá khuất, sau một hòn non bộ.
Thất Xảo thực sự đã dừng chân ở đây.
Sau khi Khuynh Ca đi đến hòn non bộ, nhìn về phía trước, phía trước rất tối, đó là một nơi mà ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu đến được.
Lại cúi đầu nhìn xuống, mặt đất xung quanh rõ ràng có dấu vết đánh nhau!
Trái tim của Sở Khuynh Ca thắt lại, nỗi bất an trong lòng không ngừng sâu rộng thêm.
Thất Xảo nhất định là đã nhìn thấy một số bí mật của những người nào đó ở đây.
Có thể đứng ở một nơi mà ánh trăng thậm chí còn không thể chiếu vào như vậy để nói chuyện, thì chắc chắn đó là chuyện không thể để cho ai biết được.
Nhưng bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của Thất Xảo...
Sở Khuynh Ca cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, cúi đầu xuống, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Dấu vết của hai người đánh nhau, hướng thẳng về phía thâm cung.
Lúc này đêm khuya trăng cao gió lộng, những dấu vết đó không dễ phát hiện ra.
Nàng chỉ có thể vừa tìm kiếm dấu vết vừa cố gắng ngửi mùi thuốc mà Thất Xảo có thể để lại.
Tuy nhiên, mùi vốn đã rất nhạt rất nhạt, một lúc sau nàng hoàn toàn không ngửi thấy được nữa.
Trong lúc bất tri bất giác, người đã đi đến trước một cái sân.
Đây là nơi ở của Nam Minh Nguyệt, mặc dù nàng không biết gì về Nam Minh Nguyệt, nhưng nàng đã từng nghiên cứu bản đồ của hoàng cung rồi.
Sân này là điện Minh Nguyệt của Nam Minh Nguyệt.
Đây là cửa sau.
Mùi thuốc của Thất Xảo đã hoàn toàn biến mất ở đây.
Có lẽ nào chuyện này có liên quan đến Nam Minh Nguyệt?
Tâm trạng của Khuynh Ca lúc này vô cùng nặng nề.
Trong khuôn viên hoàng cung có quá nhiều chuyện không thể đem ra ngoài ánh sáng được, nhất là chuyện của các hoàng tử, công chúa.
Nếu Thất Xảo không cẩn thận và thực sự đụng phải thứ gì đó, bọn họ vì để bảo vệ bí mật của mình, có thể sẽ giết người diệt khẩu.
Trái tim nàng dường như đã bị ý nghĩ nàng của mình đâm một nhát mạnh mẽ.
Không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nàng giơ tay lên, phóng Thiên Tàm Ti ra, nàng lặng lẽ đáp xuống bức tường cao của sân.
Phóng một cái nhẹ nữa, nàng nhẹ nhàng đáp lên mái nhà.
Không biết Nam Minh Nguyệt sống ở đâu, nhưng có lẽ đó là phòng ngủ lớn nhất và sang trọng nhất.
Nàng bước nhẹ chân và đi dọc theo mái nhà.
Nàng còn chưa kịp tìm ra phòng ngủ của Nam Minh Nguyệt, thì đã chợt nghe thấy bên dưới cí tiếng người nói chuyện: “Công chúa, thật sự phải làm như vậy sao?”