Cùng nhau rời khỏi hoàng cung?
Hình như trong lúc bất cẩn lại nghe thấy bí mật tính dắt nhau bỏ trốn của người ta.
Thất Xảo không muốn để tâm, bèn xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ, giọng nói của người phía sau đó nghe rất quen tai: ''Ta không thể đi cùng nàng.''
Giọng nam này...
Thất Xảo thoáng hồ nghi trong lòng, cuối cùng không nhịn nổi tò mò, lén lén lút lút trốn sau hòn non bộ.
''Đại hoàng huynh! Tại sao huynh không thể đi cùng ta?''
Dưới ánh trăng bàng bạc, từ đằng sau hòn non bộ trông ra, vẫn có thể lờ mờ trông thấy một bóng dáng nhỏ nhắn kiều diễm.
Xinh đẹp như vậy, không phải Lục công chúa Nam Minh Nguyệt thì còn có thể là ai được nữa?
Vậy còn, Đại hoàng huynh?
Gương mặt Thất Xảo lập tức biến sắc, hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù cái người được gọi là ''Đại hoàng huynh'' kia đã bị hòn non bộ che khuất, không thể nhìn rõ, nhưng trong hoàng cung này, người được Nam Minh Nguyệt gọi là Đại hoàng huynh còn có thể là ai nữa?
Quả nhiên, giọng Nam Bác Mẫn khẽ truyền tới: ''Minh Nguyệt, đêm đó cả ta và muội đều say rượu, nhất thời bất cẩn... Minh Nguyệt, ta cũng không cố ý làm chuyện đó...''
''Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, chẳng lẽ lại coi như chưa có gì sao?''
Nghe giọng Nam Minh Nguyệt thấy có vẻ vẫn còn bình tĩnh, chẳng có gì là quá kích động.
Nhưng Thất Xảo nghe ra được, nàng ta chỉ đang cố chịu đựng.
Nếu để công chúa xấu xa biết được chuyện này, nàng nhất định sẽ mắng Đại hoàng tử không có trách nhiệm.
Nhưng ở Nam Tấn của bọn họ, chuyện yêu đương nam nữ này không thể nói là nam tử được lợi hơn.
Không có sự khác biệt quá lớn giữa nam và nữ.
Nam Bác Mẫn có hơi bất lực, giọng nói cũng trở nên nặng nề: ''Minh Nguyệt, hiện nay mẫu thân đang phải đối mặt với kẻ địch mạnh, muội cũng biết mà, ta đâu thể bỏ bà ấy mà đi lúc này?''
''Đại hoàng huynh, rốt cuộc là huynh không nỡ xa mẫu thân hay chỉ là không nỡ từ bỏ thân phận Đại hoàng tử?''
Lời Nam Minh Nguyệt nói phần gay gắt, xem ra nàng ta cũng là do bị bức ép mới không còn cách nào.
Nàng ta lạnh giọng: ''Nếu để mẫu thân biết chuyện của chúng ta thì bà ấy cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta và huynh đâu, đến lúc đó, dù huynh không đi thì mẫu thân cũng sẽ đuổi huynh đi.''
''Minh Nguyệt!''
''Có khi, mẫu thân còn tự tay giết huynh nữa.''
Nam Minh Nguyệt híp mắt lại, hừ lạnh: ''Chắc huynh biết rõ, mẫu thân ghét nhất là loại người dối trá và phản bội.''
''Ta không có phản bội mẫu thân!'' Nam Bác Mẫn sẵng giọng.
Nam Minh Nguyệt hừ lạnh: ''Chúng ta đều từng thề cả đời sẽ tận trung tận hiếu với mẫu thân, nhưng huynh lại nảy sinh quan hệ với ta, đối với mẫu thân mà nói, đó chính là sự phản bội!''
''Minh Nguyệt, đừng ép ta.'' Nam Bác Mẫn nắm chặt bàn tay, gương mặt đầy vẻ tức giận: ''Ta sẽ không phản bội mẫu thân, cả đời này đều không!''
Nam Minh Nguyệt khó nhọc nhắm hai mắt lại, nàng ta không muốn ép hắn, nhưng thật sự nàng ta đã không còn cách nào khác để có thể ở lại hoàng cung này nữa rồi.
Sự việc sẽ nhanh chóng bị lộ ra!
''Đi cùng ta.'' Nàng ta bước lên một bước, định kéo tay Nam Bác Mẫn.
Nam Bác Mẫn lập tức giấu tay ra đằng sau lưng, tránh né nàng ta.
''Đi cùng ta.'' Nam Minh Nguyệt vẫn nhẹ nhàng nói: ''Chúng ta đi cầu xin mẫu thân, thay bà ấy trấn thủ thành Minh Dương, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý!''
''Ta không thể...''
''Nếu huynh không đồng ý, ta sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho mẫu thân nghe!''
''Minh Nguyệt! Muội ép ta phải chết, chẳng lẽ chính muội cũng không muốn sống nữa sao?'' Nếu để mẫu thân biết được chuyện này, nàng ta tưởng mình còn có thể sống tiếp sao?
''Ta muốn sống, đương nhiên là ta muốn sống, cho nên mới muốn rời khỏi nơi này.''
Nam Minh Nguyệt cúi đầu, liếc cái bụng nhỏ của mình một cái.
Nam Bác Mẫn không hiểu ánh mắt đó của nàng ta có ý nghĩa gì, còn đang định tiếp tục khuyên nhủ thì bỗng nghe thấy một tiếng ''rắc'' vang lên sau hòn non bộ.
Rõ ràng có người dẫm phải cành cây khô.
Nam Minh Nguyệt và Nam Bác Mẫn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức hoảng sợ!
''Là ai trốn ở đó!'' Nam Minh Nguyệt nhanh chóng sải bước tới phía sau hòn non bộ.
Chuyện này, tuyệt đối không được để người khác nói ra ngoài, nếu không thì bọn họ sẽ không còn đường sống!