Tiếng gào hét thê lương giữa đêm khuya quạnh vắng như vậy, thật khiến người ta rợn người.
Nhưng Thất Xảo nghe tiếng hét đó, gương mặt lại tuyệt nhiên không hề thay đổi.
Cuối cùng, đợi tới khi hả dạ, Thất Xảo mới xoay cổ tay, thu dao về.
Nàng ta đứng thẳng người dậy, rũ mắt nhìn xuống gương mặt đầm đìa máu tươi của Linh Lung.
Khóe môi hiện lên ý cười, vô cùng dịu dàng: ''Nếu ta rơi vào tay ngươi, chắc là kết cục sẽ còn thảm hơn ngươi hiện giờ, dù sao ngươi cũng sẽ không tha cho ta, đương nhiên là giờ có bao nhiêu hận phải trút ra bấy nhiêu rồi.''
Cuối cùng, nụ cười trên môi nàng ta cũng biến mất, nàng ta xoay người bỏ đi.
''Lúc ngươi giết Xảo Nhi, có bao giờ nghĩ tới mình độc ác biết bao nhiêu không? Ta hiện giờ, chẳng qua chỉ đang báo được nửa mối thù cho nàng ấy, sẽ có một ngày, ta tận tay giết chết ngươi thay cho công chúa xấu xa và Xảo Nhi.''
Nói xong những lời lẽ độc ác đó, Thất Xảo quay người, vội vàng đuổi theo Phong Ly Dạ.
Không đi thì thật sự chính nàng ta cũng cảm thấy hơi sợ!
Ngộ nhỡ nữ nhân xấu xa này đột nhiên vùng dậy thì nàng ta tuyệt đối không phải đối thủ của ả!
''Thế tử gia!'' Thất Xảo đuổi tới phía sau Phong Ly Dạ, nhưng vẫn không dám lại gần.
Chỉ dám nhìn vào tấm lưng cao lớn lạnh lùng của hắn, có một câu này, nàng ta không nhịn được bèn hỏi: ''Ngài thật sự muốn thành thân với Quận chúa sao? Quận chúa đó...''
Bỏ đi, nghe Lam Vũ kể là hồi trước Xảo Nhi cũng vì nói xấu Quận chúa mà bị đánh cảnh cáo rồi.
Nàng ta rất trân trọng cái mạng này nha!
Thất Xảo bèn nói lái sang cái khác: ''Thế tử gia, công chúa ta bọn ta rất tốt, ngài không sợ mình sẽ hối hận sao?''
''Ta đồng ý thành thân với Quận chúa khi nào?'' Phong Ly Dạ không thèm ngoảnh lại, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
''Quả nhiên ngài không có giận!'' Thất Xảo vui mừng, lập tức vỗ tay, kích động tới mức suýt thì nhảy lên.
''Ta biết ngay, nhất định là Quận chúa xấu xa... À không, ý ta là, chắc là Quận chúa nhớ lầm rồi, haha.''
''Thế tử gia, đa tạ ơn cứu mạng đêm hôm nay của ngài, cáo từ!''
Thất Xảo nói xong bèn xoay người rời đi.
Mặc dù quả thật Thế tử gia là một người tuyệt sắc vô song, dung nhan cũng thuộc loại hiếm thấy trong thiên hạ, ngay cả nữ nhân cũng phải đem lòng đố kỵ.
Nhưng, lúc này đi đằng sau hắn, luồng khí mạnh mẽ tỏa ra từ người hắn thật khiến nàng ta cảm thấy khó thở.
Chuồn sớm thì hơn!
Cứ tưởng Thế tử gia sẽ không để ý tới nhân vật nhỏ bé như nàng ta, không ngờ, hắn lại cất giọng trầm khàn ngay sau lưng: ''Nếu không thể bảo vệ tốt cho mình thì đừng ở lại cạnh nàng ấy nữa.''
Hửm? Hắn nói vậy là có ý gì?
Thất Xảo ngoảnh lại, trong bóng đêm, nàng ta chẳng thấy bóng dáng Phong Ly Dạ đâu nữa!
Ở cạnh nàng ấy? Người Thế tử gia nói tới là công chúa xấu xa sao?
Nếu không thể bảo vệ tốt bản thân thì đừng ở lại bên cạnh nàng ấy nữa...
Thất Xảo nghĩ ngợi một lúc, bỗng cảm thấy có chút buồn tủi, nàng ta cảm thấy tủi thân thay cho Thế tử gia.
Hóa ra tối nay Thế tử gia tới cứu nàng ta là vì sợ nàng ta thật sự xảy ra chuyện, Cửu công chúa mà biết sẽ đau lòng.
Thật là, người ta luôn nghĩ cho công chúa, vậy mà nàng cứ một mực nhẫn tâm như vậy.
Nhìn lại con đường trống trơn hiu quạnh, trong lòng Thất Xảo thấy hơi xót xa.
Nếu công chúa xấu xa và Thế tử gia về lại bên nhau thì quả thật vẫn có thể chung sống hạnh phúc.
Thế tử gia thân là chiến thần oanh tạc chiến trường, khiến ai nghe danh cũng đều sợ mất mật, thật ra lại mang trong mình trái tim không muốn thừa nhận với công chúa, một trái tim dịu dàng, ôn nhu hơn bất kỳ ai khác...
Thất Xảo không nói năng gì, nàng ta bước theo ánh trăng, chuẩn bị trở về điện Vĩnh Hòa.
Bầu trời đêm nay, dường như chủ định có gì đó không yên ổn.
Thất Xảo đi dưới bóng đêm, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện sau hòn non bộ: ''Chuyện của chúng ta không giấu được nữa đâu, nếu như nàng đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi này, thậm chí là rời khỏi Nam Tấn, ta sẽ nắm tay nhau đi tới chân trời góc bể, mãi mãi không quay về đây nữa, được không?''