Thất Xảo trở về mang theo dược liệu mà Sở Khuynh Ca yêu cầu.
Trong những dược liệu này có hai loại căn bản không mua được ở hiệu thuốc, nàng phải rời khỏi thành lên núi để hái.
Như vậy, công chúa xấu sẽ không nói nàng suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ ăn không biết làm nữa đúng không?
Thất Xảo xách theo vài túi dược liệu, đón hoàng hôn, bước chân nhẹ nhàng đi vào điện Vĩnh Hòa.
Đang định trở về tranh công với công chúa xấu, không ngờ rằng vừa mới tiến vào cửa viện đã nghe được một tiếng hét chói tai: “Là nàng! Chính là nha đầu giả thần giả quỷ chết tiệt kia!”
Thất Xảo ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Sở Vi Vân đang được mấy cung nữ thị vệ vây quanh đúng lúc đi về hướng cửa viện.
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là tới tìm Thế tử gia.
Có điều xem trận thế này, bây giờ Thế tử gia cũng không ở điện Vĩnh Hòa.
Bằng không vị quận chúa xấu kia tuyệt không rời đi dễ dàng như vậy.
Ánh mắt của Thất Xảo chỉ lướt qua người Sở Vi Vân một cái rồi biến mất, lập tức đối mặt với một tầm mắt lạnh lẽo âm trầm.
“Linh Lung, giết nàng ta!” Khi Sở Vi Vân nhìn Thất Xảo luôn cảm thấy khó chịu, có cảm giác hồn phách của Xảo Nhi đã trở lại.
Linh Lung nheo lại đôi mắt, tiến về phía trước một bước.
Thất Xảo lập tức lui về phía sau hai bước!
Nàng ta không phải đối thủ của cung nữ này! Chỉ bằng vào cổ hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người cung nữ này, nàng ta đã biết mình đánh không lại!
Linh Lung nhìn chằm chằm vào mặt nàng ta.
Gương mặt này chính là khuôn mặt của Xảo Nhi! Phải nói là giống nhau như đúc!
Nếu không phải nàng ta nhìn ra được một thân võ nghệ của cô nương này thì nàng ta đã nghĩ đây là quỷ hồn của Xảo Nhi trở lại thật.
Nàng ta lại tiến về phía trước một bước.
Mặc kệ nàng ta có phải Xảo Nhi hay không, Linh Lung nhìn thấy nàng ta sẽ luôn cảm thấy cả người không thoải mái, có loại cảm giác bị lấy mạng.
Nơi này là Nam Tấn, cho dù giết nàng ta thì Sở Khuynh Ca cũng không dám làm gì bọn họ.
Đến lúc đó lập cho nàng ta tội danh ám sát Tiểu điện hạ, Nam Khánh chắc chắn sẽ che chở Sở Vi Vân.
Trong lòng Linh Lung vừa động, bỗng nhiên hô một tiếng, nhảy dựng lên, thân hình chưa tới nhưng chưởng phong đã đi đến trước mặt Thất Xảo.
Đầu ngón tay Thất Xảo căng thẳng, nâng tay, đưa lại một chưởng phong.
Nhưng nàng ta vốn không muốn đánh bừa với Linh Lung, một chưởng này không dùng để chế địch mà là nương theo chưởng phong của Linh Lung, đưa bản thân đến phía trên tường viện.
Sắc mặt của Linh Lung trầm xuống, theo sát mà lên.
Nhưng Linh Lung không nghĩ tới chính là, võ công của nha đầu chết tiệt kia chỉ thuộc dạng thường thường nhưng khinh công lại tinh vi như thế!
Đuổi một vòng trong sân, rõ ràng có thể lấy mạng chó của nàng ta rất dễ dàng, nhưng ngay cả nửa góc áo của nàng ta cũng không chạm được!
Sở Vi Vân đứng phía dưới còn nôn nóng hơn nàng ta nhiều!
“Ngươi làm sao thế? Chỉ có một nha đầu chết tiệt cũng không đối phó được! Ta cần ngươi có ích lợi gì?”
“Câm miệng!” Linh Lung quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
Một cái lắc mình, Thất Xảo chỉ một chút nữa thôi sẽ bị đuổi kịp lại chạy thoát khỏi chưởng phong của nàng ta, đảo mắt dừng ở mảnh đất trống bên ngoài hành lang dài.
Linh Lung đang muốn đuổi theo thì bỗng nhiên, một đạo kiếm khí đột nhiên đánh úp lại!
Kiếm khí này lạnh như hàn băng, không phải tuyệt đỉnh cao thủ thì chắc chắn không phát ra được!
Chẳng lẽ Thế tử gia đã trở lại?
Trong lòng Linh Lung hoảng hốt, hai chân giao điệp giữa không trung, xoay người một cái, vững vàng trở lại bên cạnh Sở Vi Vân.
Ngước mắt nhìn lên lại có chút ngây ngẩn cả người.
Sở Khuynh Ca?
Nàng ta có nội lực sâu như vậy?
“Làm sao? Giết một cung nữ của ta còn chưa đủ à, giờ lại muốn giết thêm một người nữa?”
Khuynh Ca tựa vào cột gỗ ở hành lang dài, lạnh lùng nhìn hai người: “Có phải ngươi cho rằng cả thiên hạ này chỉ có võ công của ngươi là mạnh nhất? Muốn thi đấu không?”
Linh Lung lập tức cảm giác được một trận đau đớn trước ngực.
Một chưởng phải chịu trước kia, đột nhiên giống như trầm trọng thêm.
Vậy mà lại có một loại sợ hãi theo bản năng đối với Sở Khuynh Ca!
Một chưởng khiến nàng ta bị thương lúc trước, thật là đáng sợ!