Người khiến nàng yên tâm, cho nàng được bình an!
Hắn không phải!
Từ trước đến nay đều không phải!
“Nàng nghĩ rằng Mộ Bạch đơn giản như vậy sao? Hắn ta phức tạp và bí ẩn hơn nàng nghĩ rất nhiều! Nàng thực sự tưởng rằng hắn ta chính là dáng vẻ mà nàng nhìn thấy sao?”
Khi đối mặt với hắn, nàng lúc nào cũng đề phòng, có khi nào nàng đối xử với hắn chân tình đâu chứ?
Một người thậm chí còn không sẵn lòng cho đi sự chân thành của mình thì làm sao có thể yêu cầu người khác đối xử chân thành với mình?
Nàng và hắn khác nhau chỗ nào?
“Hắn có phức tạp hay không không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn cùng chung sống hòa thuận với hắn, bình yên được thời khắc đó.”
Sở Khuynh Ca mạnh mẽ vung tay, cuối cùng cũng rút được tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Nàng lùi lại hai bước, nhìn vào mắt hắn, lạnh lẽo như nước.
Bình tĩnh, lãnh đạm, không có chút độ ấm.
Phong Ly Dạ nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, và sau đó lại nhìn nàng.
Nữ nhân trước mặt, xa lạ đến thế, dường như thật sự cách hắn rất xa.
“Nàng biết hắn không đơn giản, nhưng nàng vẫn bất chấp tất cả mọi thứ sao?” Tại sao nàng không thể làm như vậy với hắn?
Nếu nàng cũng có thể dành một nửa sự chân tình đối với Mộ Bạch cho hắn, hắn cũng có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả!
Khuynh Ca không muốn trả lời câu hỏi này.
Mộ Bạch chỉ là cái cớ để nàng cắt dứt với hắn.
Bởi vậy, cho dù Mộ Bạch đơn giản hay phức tạp, thực ra cũng chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Bởi vì, nàng không quan tâm.
“Đúng vậy.” Đôi mắt nàng lãnh đạm, không hề chùn bước.
Phong Ly Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng, đôi mắt đó ngay từ đầu đã điên cuồng, tức giận, khó chịu.
Lâu dần trở nên lạnh lùng, hờ hững và cuối cùng chỉ còn lại sự xa lánh.
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là hắn đơn phương tình nguyện!
Ôi, sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chịu từ bỏ?
Hắn quay lưng quay lưng về phía nàng, đôi mắt vô định không biết đang nhìn đến chỗ nào.
“Ta cũng không phải nhất định phải là nàng, nàng đừng hối hận!”
“Ta chỉ tiếc rằng mình đã không nói rõ với ngài sớm hơn.”
Nữ nhân phía sau, từ đầu đến cuối đều chưa từng có chút mềm lòng.
Lòng bàn tay của hắn ra sức nắm chặt.
Một mùi tanh dâng lên môi hắn, nhưng hắn lại đè mạnh nó xuống.
Không biết đã qua bao lâu, lòng bàn tay đang nắm chặt chậm rãi đưa sang.
Trong giọng nói của hắn không có một tia ấm áp: “Sở tướng quân muốn gặp nàng.”
…...
Có một số thứ, như thể đã hoàn toàn biến mất trong sinh mạng này.
Đối với hắn, đối với nàng, đều như nhau.
Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất.
Không hối tiếc, không dây dưa nữa.
Khuynh Ca bước vào phòng của Sở Nhan.
Đây là một nơi mới, một khách điếm.
Thế tử gia nói rằng cao nhân ẩn mình trong thành thị, không cần phải ẩn nhấp cẩn thận như vậy.
Sự thật đã chứng minh rằng trên những con phố nhộn nhịp, những khách điếm chưa bao giờ bị ám vệ của nữ hoàng bệ hạ lục soát.
Không kẻ phạm tôi chạy trốn nào sẽ ngu ngốc lại thoải mái sống ở cái nơi bắt mắt này.
Còn bọn họ thực sự đã ở lại đó.
Sau khi Sở Khuynh Ca châm cứu cho Sở Nhan, hơi thở của Sở Nhan mới dần dần được khôi phục.
“Tướng quân, thân thể của ngươi rất yếu, hiện tại lại bị nội thương, trong khoảng thời gian này nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt.”
Khuynh Ca cất chiếc kim bạc đi, vừa dọn dẹp vừa dặn dò: “Nhớ không được nóng giận, tu tâm dưỡng tính, giữ gìn sức khỏe.”
Thu dọn đồ đạc xong, quay đầu lại liền thấy Sở Nhan đang ra sức nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không hề xoay chuyển.
Khuynh Ca cười nói: “Tướng quân, có phải ngài có chuyện muốn nói với ta?”
“Công chúa, người không vui sao?” Sở Nhan đột nhiên hỏi.
Sở Khuynh Ca hơi sững sờ, không ngờ rằng ông ta lại quan tâm đến chuyện riêng tư của mình.
Nụ cười trên khóe môi nàng càng sâu đậm hơn: “Tướng quân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ lúc nào ta cũng tươi cười? Có khi nào không vui không đâu?”
“Người cũng giống như nàng ấy...”
Sở Nhan thở dài, có chút bất lực, có chút đau lòng.
“Tâm trạng càng không tốt, lại càng cười rạng rỡ. Hai người… đều như vậy.”
Trên khóe môi Khuynh Ca lập tức nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại sa sầm: “Tướng quân, rốt cuộc ngài đang nói về ai vậy?”
Rốt cuộc là ai giống nàng?
Tóm lại ông ta đã biết được bao nhiêu chuyện?