"Hay, hay." Sở Nhan gật gù đưa chén thuốc tới bên môi, cúi đầu muốn uống.
Nhưng khoảnh khắc thuốc chạm tới môi chuẩn bị nuốt xuống, ông ta bỗng nheo mắt, ho khan kịch liệt.
Không biết có phải vì còn đang bệnh hay không mà cơ thể suy yếu, cơn ho han này khiến tay của người kia đều thoáng run lên.
Một thoáng sơ suất, chén thuốc từ trên tay của ông ta rơi xuống.
Phong Tứ đứng cách người kia một khoảng hơi xa, lúc không kịp chuẩn bị trước nhìn thấy chén thuốc rơi xuống cũng muốn cứu vớt nhưng không kịp.
Sở Vi Vân lại trơ mắt nhìn chén thuốc trong tay Sở Nhan rơi xuống.
Nàng ta hấp tấp hét thé lên một tiếng, nhào qua muốn đỡ lấy.
Nào ngờ công lực của nàng ta không đủ cao, chén thuốc kia vốn không thể đỡ được.
Ngược lại lúc cầm được chén thuốc nhưng thuốc bên trong lại dịch chuyển, hơn một nửa đều đã đổ lên tay của Sở Vi Vân.
"Á!" Sở Vi Vân kêu thảm một tiếng, lập tức rụt tay về.
Mu bàn tay là một mảng đen thui.
Nàng ta sợ đến cuống cuồng giấu bàn tay vào trong tay áo.
"Vân Nhi, con sao rồi?" Sở Nhan thấp thỏm, muốn xem vết bỏng trên tay người kia.
Sở Vi Vân lại kiến quyết giấu nhẹm đi, sống chết cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Nàng ta nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu... Chỉ là, chỉ là có hơi nóng thôi..."
"Mau đưa cha xem, rốt cuộc bỏng đến như nào rồi?" Sở Nhan vẫn muốn kéo tay nàng ta qua nhìn.
Sở Vi Vân lùi lại phía sau, lắc đầu nói: "Thật sự là không có gi đâu... Chỉ là, chỉ là tiếc cái chén thuốc đó... Con đã nấu rất lâu..."
"Ta bảo Phong Tảo nấu lại thang khác." Phong Tứ muốn đi tói dọn dẹp tàn cuộc.
Sở Vi Vân bỗng có chút hoảng, lập tức cúi người xuống dùng cái tay không bị bỏng thu dọn.
"Không sao đâu, không sao đâu, ta đi nấu thêm thang thuốc khác là được rồi."
Nàng không thể để cho Phong Tứ dọn dẹp được, lỡ như bị Phong Tứ phát hiện trong thuốc có vấn đề thì nàng ta sẽ không thể nào giải thích được.
Thu dọn xong xuôi, Sở Vi Vân cúi đầu, vội vã nói: "Phong Tứ đại ca, làm phiền ngươi chăm sóc cho cha của ta, bây giờ ta đi nấu thang thuốc khác."
Nói xong, nàng ta cuống quýt rời đi vào trong nhà bếp, lúc này mới dám đưa bàn tay bị bỏng ra nhìn.
Vừa nhìn thấy, người ở đây suýt đã bị dọa sợ.
Vì bị bỏng nên da thịt vốn đã bị tổn thương, nay lại còn ngấm phải chất độc trong thuốc lại không ngờ vết đen đã lan ra một mảng lớn.
Nếu để cho Phong Tứ nhìn thấy vết thương này, ắt sẽ khiến người kia hoài nghi.
Thật không ngờ một cơ hội tốt như vậy lại bị lãng phí.
Bây giờ, còn phải nấu thêm một phần nữa sao?
Nhìn lại căn bếp bẩn thỉu ngổn ngang, Sở Vi Vân phiền não muốn chết!
Ai thèm hầu hạ cái tên xấu xí đó chứ.
Phấn độc đã hết rồi, còn nấu thêm thang thuốc khác thì lấy gì để tẩm độc người kia đây, không hề có chút tác dụng gì.
Giữa lúc đang xoắn xuýt, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Phong Tảo xách theo hai túi thuốc vào cửa.
"Để ta." Sắc mặt của hắn ta lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn Sở Vi Vân một cái.
"Được!" Lần này nàng ta không từ chối nữa, mọi chuyện giao cho Phong Tảo, nàng ta đi như thể chạy trốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này.
Quay trở lại phòng của Sở Nhan, nàng bỗng nhiên linh động khẽ cười nói: "Phụ thân, râu mép của cha đều dài như vậy rồi, để con cắt hộ cha nhé?"
Phong Tứ đang lo ngại làm sao để thanh lý mái tóc dài và râu mép của tướng quân, không ngờ Sở Vi Vân lại chủ động nói ra.
Hắn ta lập tức nói thêm: "Râu mép của tướng quân quả thật nên cắt ngắn lại một chút, chí ít... Sẽ thuận tiện hơn."
Nếu không, lúc ăn sẽ bị vướng víu.
Râu mép này đã mười mấy năm rồi không ai cắt tỉa, bây giờ vất vả lắm mới thoát ra được thì nên sửa sang lại một chút.
Sở Vi Vân nhanh chân đi tới, không biết lấy từ đâu ra một thanh đoản đao: "Này là nghề của con, phụ thân, để con hầu hạ cha."