Một nam nhân, phải yêu thương một nữ nhân đến mức nào, mới không nỡ làm nàng ta bị thương mặc dù đang vô cùng tức giận.
Thậm chí, là làm tổn thương đến những món đồ của nàng?
Trước đây, quả thực là Mộ Bạch đã xem thường tình cảm mà Phong Ly Dạ dành cho Sở Khuynh Ca.
Không ngờ, hắn đường đường là chiến thần nước Sở, một đời kiêu ngạo oai hùng mà cũng khó thoát ải mỹ nhân.
Một Ly thế tử vô địch thiên hạ không ai sánh nổi, giờ đây, lại lộ ra điểm yếu chí mạng...
Con ngươi đen thẳm thoáng vụt qua một tia dị thường.
Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca, ôn tồn nói: ''Chẳng lẽ, nàng không hề động lòng dù chỉ một chút?''
''Không phải ngươi thích ta sao? Ngươi thích ta, vậy mà lại muốn nói giúp cho người khác?'' Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn Mộ Bạch, buông một câu chế giễu.
''Ha, tình yêu của đấng quân tử, vô cùng vô tư.''
Mộ Bạch xoay người đi ra cửa, một lát sau, hắn ta lại bưng vào một bình trà.
Hắn ta rót trà ấm vào trong chén cho nàng, sau đó nhét chén trà vào tay nàng, nói: ''Cho dù có thích nàng thì ta cũng không muốn chửi rủa hắn trước mặt nàng.''
''Nếu sau này nàng chọn ta, là dựa trên sự hiểu lầm của người nào đó, vậy thì lựa chọn đó ta sẽ thay nàng đặt ra một câu hỏi, đó là, nó có thật sự xuất phát từ trái tim nàng không?''
Sở Khuynh Ca không nói gì.
Nàng nói không lại được Mộ Bạch.
Từ trước tới giờ, nàng vẫn chưa từng để tâm tới chuyện tình cảm.
Cho nên, nàng không biết và cũng không muốn biết.
''Nếu nàng sinh ra đã không phải người lạnh lùng vô cảm, thì chỉ có thể là do lúc trước từng bị tổn thương bởi nam tử mình nhất mực tin tưởng, kể từ đó, nàng mới không dễ dàng tin vào tình cảm của nam tử nữa mà thôi.''
Sở Khuynh Ca chột dạ, nàng hung hăng nhìn Mộ Bạch.
Ý cười nơi khóe môi Mộ Bạch, dần đông cứng lại.
Trái tim chợt cảm giác một tia lạnh lẽo: ''Thật sự nàng từng bị lừa gạt sao?''
''Liên quan gì tới ngươi?'' Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn hắn ta, hừ lạnh: ''Đồ gà mẹ.''
''Ha.'' Mặc dù nghe không hiểu nhưng hắn ta vẫn có thể ngờ ngợ ra nghĩa hai chữ này.
Chỉ là không ngờ một nữ nhân vô tâm vô phế như nàng cũng đã từng bị tổn thương.
Có lẽ là vì từng bị tổn thương nên nàng mới trở thành một con người không tin vào tình yêu như bây giờ.
''Chỉ mong nàng có thể hiểu rõ trái tim mình, nếu thật sự đối với nàng, hắn khác biệt...''
''Chẳng có gì là khác biệt hết!'' Chừng nào còn chưa lý giải được mối quan hệ giữa mẫu thân mình và Nam Tinh, nàng sẽ không đề cập tới chuyện tình cảm.
''Thật sự không có gì khác biệt sao?''
Mộ Bạch lại rót trà vào chén cho nàng, cười nhạn một tiếng rồi nói: ''Nếu là người khác làm chuyện tương tự như thế cho nàng, nàng sẽ như thế nào?''
Hắn ta thật sự không biết rốt cuộc giữa nàng và Phong Ly Dạ đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ Mộ Bạch không ở trong cung, hắn ta đã xuất cung tìm dược liệu cho máy phân li của nàng rồi.
Ngón tay Sở Khuynh Ca run rẩy, suýt nữa nàng làm rơi cốc trà xuống đất.
Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nếu đổi lại là nam nhân khác làm chuyện hôm nay vì nàng thì nàng sẽ cảm thấy thế nào?
Nàng, nhất định sẽ giết kẻ đó, không chút do dự!
Nhưng nàng lại vẫn có thể bình tĩnh điềm nhiên sống chung với Phong Ly Dạ...
Mặc dù đã có quá nhiều chuyện xảy ra, biết được Sở Nhan còn sống, khiến nàng nhất thời luống cuống không biết phải làm gì.
Nhưng sau này, nàng vẫn có cơ hội giết hắn.
Nàng đã có rất nhiều cơ hội.
Nhưng, giết hắn... miệng nàng từng nói vậy, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong lòng nàng, Phong Ly Dạ thật sự khác biệt với những nam tử khác sao?
Sở Khuynh Ca đứng phắt dậy, hiện giờ nàng đang rất khó chịu, rất hỗn loạn.
''Sao vậy?'' Mộ Bạch thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên ý cười.
Sở Khuynh Ca nhìn thấy ánh mắt đó của hắn ta, lại nổi trận lôi đình: ''Muốn giết người!''
''Ha.'' Tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu, cho dù tâm trí có lớn lao thế nào thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu.
''Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ nổi.'' Hắn ta bỗng kéo bàn tay lạnh buốt của nàng lại: ''Đi, ta dẫn nàng tới một nơi, đảm bảo sẽ khiến tâm trạng nàng tốt lên.''