Sau khi uống thuốc Sở Nhan đã ngủ rồi.
Khuynh Ca đã thêm một chút thuốc ngủ vào trong thuốc, theo như nàng nói thì Sở tướng quân có thể ngủ đến sáng sớm.
Vì vậy, chuyện sắp xếp để Sở Vi Vân gặp mặt cũng phải đợi đến sáng sớm.
Sở Khuynh Ca không biết kế hoạch của họ, trên đường về Phong Ly Dạ đi cùng nàng.
Hai người đi cùng nhau, bầu không khí lạ lùng khó tả.
Ánh trăng buông xuống, trên mặt đất kéo ra hai cái bóng dài.
Lúc này trái tim Sở Khuynh Ca không thể bình tĩnh nổi.
Chỉ cần rơi vào im lặng thì sẽ nghĩ tới những gì Phong Ly Dạ đã làm với nàng trong phòng ngủ ở điện Vĩnh Hòa vào sáng sớm.
Nàng cũng sẽ nhớ tới khoảnh khắc nhục nhã chấn động lòng người khi cơ thể nàng bị hắn mạnh mẽ xâm chiếm.
Đến bây giờ không nói rõ được rốt cuộc là nhục nhã hay là hồi hộp.
Chỉ là muốn tránh xa hắn.
Đột nhiên nàng đi nhanh hơn.
Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, hắn vẫn chậm rãi đi phía sau nàng.
Nhưng cho dù tốc độ của hắn ta có vẻ chậm nhưng vẫn luôn đi sau nàng duy trì khoảng cách ba bước chân, chưa từng tụt lại.
Cuối cùng Sở Khuynh Ca không nhịn được nữa dừng lại quay đầu nhìn hắn.
“Thế tử gia, giữa ta và chàng...”
“Có người đến.” Hắn không muốn nghe bởi vì hắn biết nàng muốn nói gì.
Chẳng qua là muốn nói với hắn từ giờ đừng có quấy rầy nữa.
Khuynh Ca rất tức giận, nàng không thích kéo dài mọi chuyện.
Hôm nay Phong Ly Dạ đối xử với nàng như vậy, nàng không dùng một châm làm hắn tàn phế là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi!
Nàng nhất định phải nói rõ với hắn, từ giờ không còn quan hệ gì nữa!
Nhưng quả thực là cũng có người đến.
Chưa nói xong thì thấy Hàn Thượng cung nhưng cũng chẳng có gì phải kiên nhẫn.
“Cửu công chúa... và Thế tử gia ở cùng nhau?” Vẻ mặt Hàn Thượng cung có chút kì lạ.
“Chỉ là tình cờ gặp nhau, không phải đi cùng nhau.” Khuynh Ca không muốn tên mình và người này tiếp tục gắn với nhau: “Không biết Hàn Thượng cung có chuyện gì?”
Nhưng Hàn Thượng cung vẫn nhìn hai người họ trong đầu ngập tràn suy nghĩ.
Lúc nãy nhìn từ xa, mặc dù hai người không đi cùng nhau nhưng khoảng cách phía trước và phía sau không thay đổi.
Rõ ràng là ở cùng nhau.
Nhưng Thế tử gia có tiểu điện hạ, Cửu công chúa có Tam hoàng tử, họ từng là phu thê.
Mối quan hệ như vậy sao có thể không tránh nghi ngờ chứ?
Nhưng Hàn Thượng cung không nhiều lời mà chỉ nói: “Công chúa, bệ hạ cho mời.”
“Được.” Sở Khuynh Ca đang muốn rời đi với bà ấy.
Hàn Thượng cung cúi người về phía Phong Ly Dạ cũng coi như là đã hành lễ rồi định rời đi.
Không ngờ Phong Ly Dạ nói: “Hôm nay tại hạ cũng chưa thỉnh an bệ hạ, vừ hay cùng đường, mời.”
“Thế tử gia, chuyện này...”
Nhưng Phong Ly Dạ đã cất bước đi về phía điện Vĩnh An.
Hàn Thượng cung hết cách chỉ đành mỉm cười nói với Sở Khuynh Ca: “Công chúa, mời!”
... Ly thế tử không mời mà đến Nam Khánh có chút bất ngờ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Hàn Thượng cung, với sự ăn ý mười mấy năm bà ta coi như cũng hiểu sự tình.
Hai người trẻ này đêm nay ở cùng nhau.
Nam Khánh nhìn Sở Khuynh Ca mỉm cười nói: “Hôm nay Mộ Bạch có đi cùng ngươi không?”
“Thưa bệ hạ, Tam hoàng tử có chuyện phải làm nên hôm nay không đi cùng ta, nhưng...”
Nàng muốn nói tối qua nàng ở cùng với Mộ Bạch, ít nhất cũng phải để cho cái tên khốn nạn bên cạnh biết bên cạnh nàng đã có nam nhân.
Nhưng không ngờ, nàng còn chưa nói xong thì Phong Ly Dạ đã tiếp lời: “Hôm nay Khuynh Nhi ở cùng ta.”
Khuynh Nhi!
Cách xưng hô này vô cùng thân mật!
Nam Khánh và Hàn Thượng cung nhìn nhau, Hàn Thượng cung khẽ gật đầu.
Vẻ mặt Nam Khánh có chút khó coi, trong lòng rõ ràng là không vui.
Giọng điệu bà ta cũng trở nên lạnh lùng: “Thế tử gia sao không ở cùng với Vân Nhi?”