Nàng vội vã níu chặt tấm chăn trên người, muốn mặc y phục gọn gàng lại.
Nhưng y phục đều đã bị xé rách, vốn dĩ không thể mặc được nữa.
Chỉ có thể đỏ mặt, tìm một bộ y phục khác, bước nhanh về phía sau bức bình phong.
Phong Ly Dạ nhìn bóng hình phía sau bình phong, mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng đường cong mỹ miều của nàng, lờ mờ phân biệt rõ.
Lòng hắn tựa như bị lửa thiêu đốt, sôi sùng sục.
Trước đây không lâu, tia lửa điện trong phút chốc ấy, mùi vị ấy, suốt đời khó quên.
Nếu không phải giọt nước mắt kia thật sự làm tim hắn nhói đau, hắn nhất định bỏ mặc tất cả, tiếp tục đè nàng xuống dưới…
Không ngờ, bản thân cũng có ngày hôm nay, lại có thể biến thành một người ngay cả súc vật cũng không bằng.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp rối loạn của mình.
Đợi khi Khuynh Ca thay xong y phục, từ sau bình phong bước ra, sắc mặt hắn tĩnh lặng như nước, dục vọng ban nãy đã sớm không còn nữa.
Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ánh nhìn vừa hay chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong phút chốc, toàn thân nàng cứng đơ.
Một cảnh tượng không lâu trước đó, cảnh tượng xâm phạm mạnh mẽ của hắn, vẫn hiện rõ trong đầu.
Chân bỗng nhiên mềm nhũn.
Có một cảm giác, hắn vẫn còn trong cơ thể của mình, đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi…
Sở Khuynh Ca khẽ lắc đầu, nắm chặt lòng bàn tay, chỉ có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, bước nhanh ra cửa.
Phong Tứ vẫn luôn đợi bên ngoài, lần này Cửu công chúa mở cửa, hắn ta không dám ngẩng đầu.
Rõ ràng biết rằng nàng nhất định đã thay xong y phục mới đi ra, cũng không có gì có thể xem, nhưng vẫn không dám nhìn.
Hắn sợ… nhìn thấy giọt nước mắt nơi khoé mắt nàng.
Nhưng thực ra, giọt nước mắt hiếm có đó của Sở Khuynh Ca, sớm đã biến mất.
Ngay cả vết tích cũng không tìm thấy.
Nàng nhìn Phong Tứ, mặt không cảm xúc nói: “Ông ấy không phải đã nói, muốn gặp ta sao?”
Sở Khuynh Ca không biết tại sao Sở Nhan muốn gặp mình, nhưng điều này đối với nàng mà nói, chắc chắn là vô cùng có lợi.
Nàng đến một cách danh chính ngôn thuận.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Sở Nhan, trong lòng vẫn không kìm được chua xót.
Râu đã mọc rất dài, tóc của ông cũng vậy, rất hiển nhiên mười mấy năm nay không có ai chải chuốt giúp ông.
Ông bị giam cầm như vậy hơn mười năm sao?
Gương mặt ẩn hiện dưới lớp râu đó, có vết sẹo do đao rạch cùng những lỗ thủng lỗ chỗ, già nua và hốc hác không thể tả.
Hoàn toàn không đúng với độ tuổi của ông.
Một người đàn ông lãnh trọn dày vò đau đớn, trải qua sương gió cuộc đời.
Người đàn ông của Nam Tinh.
Vẫn cứ cảm thấy rằng có gì đó không đúng…
Nàng đặt hộp thuốc xuống, lấy ống tiêm và dịch thuốc mà nàng tự nghiên cứu ra.
Đầu kim dài tinh xảo đâm vào chiếc lọ nhỏ, hút dịch thuốc bên trong ra, sau đó lại đâm đầu kim đó vào cánh tay của Sở Nhan, dịch thuốc được đưa vào cơ thể ông.
Không chỉ Phong Tứ chưa từng thấy qua cách cứu người độc lạ như vậy, ngay cả Phong Ly Dạ cũng chưa từng gặp qua.
“Đây là… cái gì?” Hắn nhìn ống tiêm và kim dài trong tay Khuynh Ca.
“Thứ vừa tiêm cho ông ta là thuốc hạ sốt, sau khi dịch thuốc đi vào cơ thể, cơn sốt cao của ông sẽ giảm xuống, có thể đảm bảo không bị sốt cháy não.”
Tuy nàng không quá muốn để tâm đến cái tên mà mới ít phút trước đã cưỡng bức nàng… cho dù không làm đến bước cuối, thì việc cơ thể nàng đã bị chiếm hữu cũng là sự thật không thể chối bỏ.
Cái tên khốn kiếp này, nàng hận không thể chính tay giết chết nhưng lần nào cũng không thể nhẫn tâm xuống tay được!
Nhưng bây giờ, nàng Sở Khuynh Ca đã là một người hành y.
Khi chữa bệnh cứu người, nàng sẽ không để bất kỳ cảm xúc cá nhân nào quấy nhiễu mình.
Phong Ly Dạ và Phong Tứ bốn mắt nhìn nhau.
Tiêm hạ sốt, nghe không hiểu, nhưng có nghĩa gì thì rõ rồi.
Phong Tứ nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, vậy khi nào… ông ấy sẽ tỉnh lại?”
“Ông ấy đang rất yếu, bị suy dinh dưỡng trong nhiều năm, nên khó nói chính xác khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại.
Khuynh Ca rút ống tiêm và kim dài ra và đem cất.
Ở thế kỷ thứ 21, kim dài không nên tái sử dụng, nhưng ở nơi đây thật sự rất thiếu tài nguyên.
Mấy cây kim dài ít ỏi này, cô được Mộ Bạch làm cho, rất khó khăn mới có được.
Chỉ đành đem cất lại sau mỗi lần sử dụng, rồi trở về tiệt trùng kỹ càng, lần sau lấy ra xài tiếp.
Khuynh Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của Sở Nhan, bình thản nói: “Có lẽ là vào đêm nay.”