“Có... có phải... là ý đó không?”
Sở Vi Vân kinh hồn bạt vía, hoảng sợ đến mức không làm chủ được tinh thần.
Đang yên đang lành làm sao lại cuất hiện một người biết được bí mật thân phận của nàng ta?
“Người đó rốt cuộc là ai?”
“Phụ thân trên danh nghĩa của ngươi, Sở Nhan, là Sở tướng quân mười năm trước!”
“Cái gì?” Lần này, Sở Vi Vân lại càng thêm sợ hãi, mất hết sức lực, cả người gần như ngã quỵ xuống đất.
Linh Lung nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, trong lòng tràn ngập sự chán ghét.
Cũng không biết thái hậu đã chọn người như thế nào! Vậy mà lại chọn một phế vật như vậy!
Có lẽ là do Sở Vi Vân may mắn, năm đó trong số tất cả những đứa trẻ, chỉ có máu của nàng ta là có thể hòa vào với máu của con gái Nam Tinh!
Đó đều là định mệnh! Nhưng lại bất công đến thế!
Nếu ban đầu người được chọn là nàng ta, bây giờ, nói không chừng bây giờ nàng ta đã có thể lên ngôi và trở thành nữ hoàng bệ hạ của Nam Tấn!
“Ngươi hoảng sợ cái gì? Không phải Phong Ly Dạ đã nói sẽ đưa ngươi đi gặp một người sao?” Linh Lung lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“Nhưng nếu như ta gặp rồi, không phải sẽ bị lộ tẩy hết rồi sao?”
Người đó, cái người tên Sở Nhan đó, đã biết rằng nàng ta không phải là con gái của mình từ lâu rồi.
Nàng ta mà đi, không phải là đưa cừu vào miệng cọp sao?
“Không được! Ta không thể đi được! Ông ta sẽ vạch trần ta ngay tại chỗ! Dạ ca ca nhất định sẽ tức giận giết ta! Tất cả mọi người của Phong gia đều sẽ không buông tha cho ta!”
Sở Vi Vân vội vàng lắc đầu, co rụt người lại.
“Ta không đi, có chết ta cũng không đi! Ta tuyệt đối không thể đi được!”
Làm thế nào đây? Dạ ca ca sẽ tự tay giết chết nàng ta mất! Hắn chắc chắn sẽ làm như thế!
Trước đây nàng ta đã làm rất nhiều chuyện mà hắn ta không thể dung thứ, tất cả là bởi vì nàng ta là con gái của Nam Tinh, thân phận này giống như một tấm kim bài miễn tử vậy.
Bất kể nàng ta đã làm gì, quá đáng đến mức nào, Dạ ca ca cũng đều sẽ không giết nàng ta!
Nhưng một khi tấm tấm kim bài miễn tử bị lấy đi, Phong Ly Dạ là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
“Ta không đi!”
“Ngươi sợ cái gì? Nếu ông ta thật sự muốn nói chuyện của ngươi ra, ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn có thể bình an vô sự đứng run rẩy ở đây sao?”
Ánh mắt Linh Lung nhìn nàng ta chán ghét đến mức không muốn nhìn thêm một cái nào nữa.
Đồ vô dụng!
“Ngươi… ý của ngươi là gì?” Nếu như Sở Nhan đã biết nàng ta mạo danh con gái của mình, chắc chắn là ông ta đã nói ra từ lâu rồi!
Nhưng... nhưng không đúng, nếu Sở Nhan thật sự đã nói ra, đêm nay khi Phong Lỵ quay về chắc là đã giết nàng ta rồi, để tránh cho nàng ta biết bí mật của mình, để bị nàng ta uy hiếp.
Nhưng hắn ta không những không ra tay với nàng ta mà còn nói sẽ đưa nàng ta đi gặp một người, có lẽ... có thể người đến gặp là Sở Nhan.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Sở Nhan thật sự không nói ra?
“Linh Lung... Linh Lung tỷ tỷ, bây giờ ta nên làm sao đây? Ngươi nói xem ta nên làm gì đây?”
Nàng ta bò dậy, bò đến bên chân Linh Lung và ôm lấy chân nàng ta.
“Linh Lung tỷ tỷ, ngươi mau nói cho ta biết, ta phải làm sao? Ngươi không thể giương mắt nhìn ta bị Dạ ca ca giết chết được! Nếu ta chết rồi, ngươi phải quay về ăn nói với thái hậu như thế nào? Ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Linh Lung liếc nàng ta một cái.
Lúc này, nàng ta cũng đang rất đau đầu.
Trước khi đến, nàng ta đã biết Sở Nhan có thể vẫn còn sống, thái hậu nói nếu nhìn thấy Sở Nhan cứ giết không cần nói nhiều.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng, mình còn chưa kịp tìm thấy Sở Nhan, Sở Nhan lại rơi vào tay của Phong Ly Dạ rồi.
Nàng ta thực sự đã đánh giá thấp Ly thế tử rồi!
Không ngờ những chuyện Ly thế tử đã điều tra ra không hề kém Thái hậu một chút xíu nào!
Nàng ta suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên cùi đầu nhìn Sở Vi Vân, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
“Đối với Sở Nhan mà nói, đám người của Phong Ly Dạ đều là người lạ. Ông ta là một người đã bị giam cầm hơn mười năm, mọi việc đều phải cẩn trọng gấp trăm lần người bình thường!”
Sở Vi Vân vẫn chưa nghe hiểu rõ, vẻ mặt bối rối: “Ý là sao?”