Không ai biết tại sao khi nhắc đến cửu công chúa, Sở Nhan lại kích động đến mức không thể kiềm chế bản thân được.
Thậm chí sau một hồi kích động, khí huyết của ông ta dâng trào, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, rồi ngất đi.
“Tướng quân!” Phong Ly Dạ đỡ ông ta lại, quay đầu nhìn về phía Phong Tứ.
Phong Tứ vẻ mặt bất lực: “Ta... Ta không biết bắt mạch.”
Phong Ly Dạ bất lực, vì vậy hắn chỉ có thể nắm tay Sở Nhan và truyền chân khí của mình vào trong cơ thể của ông ta.
Tuy nhiên, Phong Tứ rất lo lắng: “Thế tử gia, thân thể của ngươi còn chưa hồi phục, không nên động lung tung đến chân khí, để ta làm cho.”
“Không thành vấn đề.” Phong Ly Dạ không hề buông ra, cho nên Phong Tứ không có cơ hội vận công chữa thương cho Sở Nhan tướng quân thay cho hắn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Sở Nhan mới từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, ông ta cũng đã bình tĩnh trở lại.
Phong Tứ nói: “Sở tướng quân, ban nãy ngài nói cửu công chúa là có ý gì?”
Sở Nhan nhìn hắn, trong căn phòng tôi tăm cho dù có giơ tay cũng không thấy ngón tay, vóc dáng thì chỉ có thể mơ hồ phân biệt được.
Một nhóm người thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy chính diện...
Trong lòng ông ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không sao, ta... không biết cửu công chúa gì cả.”
Phong Tứ liếc nhìn Phong Ly Dạ một cái, lời của Sở Nhan tướng quân là có ý gì?
Trước sau có phải là đang mâu thuẫn với nhau không?
“Sở tướng quân vừa mới rời đi nơi đó, hiện tại chỉ e rằng cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.”
Phong Ly Dạ đặt tay ông ta xuống, lùi lại hai bước, chừa lại cho ông ta đủ không gian an toàn.
Phong Ly Dạ nói: “Hai ngày này, thị vệ bên ngoài cung canh gác vô cùng nghiêm ngặt, phải khổ tướng quân tạm thời sống ở đây. Hai ngày nữa, ta sẽ bảo người đưa ngài ra ngoài.”
Để tránh cho sự tồn tại của bản thân gây áp lực quá lớn cho ông ta, Phong Ly Dạ nói xong những lời này, lập tức xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Sở Nhan: “Ngươi là...”
“Ta là trưởng tôn của Phong gia, Phong Ly Dạ.”
Sở Nhan không nói gì, chỉ nắm tay ghế, lại bắt đầu run rẩy.
Phong Ly Dạ không hiểu phản ứng của ông ta, tại sao ông ta lại có vẻ hơi kháng cự với Phong gia?
Nhưng hắn vẫn không hỏi thêm câu nào, chắp tay rồi bỏ đi.
“Tướng quân, bọn họ là Phong Nhiễm và Phong Quý, bọn họ sẽ ở lại hầu hạ ngài.”
Phong Tứ nói xong liền đi theo Phong Ly Dạ rời khỏi điện Vô Trần.
Hắn ta đã đi theo Phong Ly Dạ vào cung, nếu như lâu ngày hắn ta không xuất hiện, nhất định sẽ khiến Nam Khánh nghi ngờ.
Về phần Phong Nhiễm và Phong Quý, ban đầu bọn họ đến vì nhiệm vụ bí mật.
Lẻn vào cung điện mà hoàn toàn không thu hút bất kỳ sự chú ý nào cả.
Hoàng cung Nam Tấn không nghiêm ngặt như hoàng cung nước Sở, đối với các cao thủ mà nói, ra vào cũng không phải là chuyện gì vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên, nếu bạn muốn đưa một người ra ngoài, thì đó thực sự không phải là một việc dễ dàng.
“Gia!” Phong Tứ đuổi theo Phong Ly Dạ, hai người còn chưa bước ra khỏi điện Vô Trần.
Có thị vệ đi tuần tra khắp nơi, nhưng đêm nay, điện Vô Trần lại vắng tanh.
Quả nhiên đúng với câu nói nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.
“Tại sao Sở tướng quân lại không tìm con gái của mình?” Đây là điều khiến Phong Tứ khó hiểu nhất.
Khi một người đã bị giam cầm hơn mười năm, vào thời khắc được tái sinh, điều ông ta muốn thấy nhất chẳng lẽ không phải là gia đình của mình sao?
Nếu lúc đó Sở Nhan thực sự trở về hoàng thành, thì lẽ ra ông ta phải biết rằng Nam Tinh đã chết rồi.
Nhưng con gái của ông ta vẫn còn sống!
Nhưng Sở Nhan không hỏi về con gái của mình, mà lại hỏi về con của Nhàn phi? Cửu công chúa?
Điều này thực sự không thể nào tin được!
Phong Ly Dạ khẽ mím đôi môi mỏng, quay đầu nhìn lại tòa cung điện tối tăm.
“Có thể ông ta vẫn là không muốn tin chúng ta.”
Phong Tứ cũng nghĩ tới điều này, sau khi nghĩ xong, hắn ta đột nhiên nói: “Gia, hay là để quận chủ đi gặp ông ta?”
Nhìn thấy con gái của mình sẽ khiến ông ta yên tâm hơn một chút.
Có lẽ cũng có thể tin tưởng bọn họ hơn một phần!