Đêm nay, hắn không ở trong tẩm cung ư?
Sở Khuynh Ca nhướng mày, nàng không nhịn được mà quay sang liếc Phong Ly Dạ một cái.
Hắn mặc một thân đồ đen, dáng người cao lớn, đứng trong bóng tối, tầm nhìn như bị sương mù che phủ, khiến nàng không thể trông thấy rõ hắn.
Nhưng lại biết khinh công của người này rất giỏi.
Trong số những người nàng quen biết, không có mấy ai có khả năng khinh công giỏi đến thế.
Nhưng sức khỏe của hắn vẫn chưa hồi phục, nguyên khí còn đang bị tổn thương, Sở Khuynh Ca không nghĩ thích khách đó là Phong Ly Dạ.
Vả lại mọi chuyện đang yên đang lành, sao tự dưng hắn lại xông vào điện Vô Trần để cứu người?
Nhưng mà, nếu đêm nay hắn thật sự không ở tẩm cung trong điện Vĩnh Hòa... Chẳng lẽ, hắc y nam tử đưa phạm nhân mặc đồ trắng kia đi chính là hắn sao?
Phong Ly Dạ ngước mắt lên nhìn thẳng vào Nam Khánh, làn môi mỏng hơi nhếch lên, nhưng vẫn không có ý muốn trả lời.
Sắc mặt Nam Khánh trở nên u trầm: ''Ly thế tử, trẫm đang hỏi ngươi đó, đêm nay, rốt cuộc ngươi đã đi đâu?''
Phong Ly Dạ hơi siết nắm tay lại, ánh mắt thoáng nặng nề, cuối cùng cũng mở miệng định nói gì đó.
Đột nhiên đúng lúc này, Sở Vi Vân lại vội vàng chạy tới, kéo tay hắn lại.
Ánh mắt Phong Ly Dạ lập tức hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn đang định đẩy nàng ta ra.
Lại nghe thấy Sở Vi Vân nói nhỏ với Nam Khánh: ''Dạ ca ca... đêm qua... đêm qua huynh ấy... huynh ấy...''
Nàng ta cứ úp mở mãi, quả thực khiến người khác nghe mà sốt hết cả ruột.
Nhìn bộ dạng, biểu cảm của nàng ta, chẳng lẽ là...
Sau khi cố gắng gom lại dũng cảm, cuối cùng Sở Vi Vân cũng nói toẹt ra: ''Đêm nay, Dạ ca ca đã ở trong phòng con.''
Thật là, một bông hoa tươi cắm vào bãi cứt trâu mà!
Hầu hết người có mặt trong đại điện đều có chung suy nghĩ này.
Đường đường là Ly thế tử khí chất xuất chúng, diện mạo khuynh thành lại dan díu với người được cho là Tiểu điện hạ.
Khí chất của Sở Vi Vân còn không bằng một phần vạn Nam Tinh, quả thực mà nói, nàng ta chính là vị điện hạ tương lai xấu nhất, yếu đuối nhất khiến người khác ghét bỏ kể từ khi Nam Tấn lập quốc tới giờ!
Thế tử gia... đúng là bị đui rồi.
Lòng bàn tay Phong Ly Dạ lành lạnh, hắn ngước mắt nhìn về phía Mộ Bạch, bấy giờ hắn ta đang đứng bên cạnh Sở Khuynh Ca.
Rõ ràng cả hai đều ở trong một bầu không khí lộn xộn hỗn loạn, nhưng hơi thở của hai người lại hòa hợp khó nói.
Trong đầu hắn cứ quanh quẩn câu nói khi nãy của Sở Khuynh Ca: ''Ta với hắn lâu ngày sinh tình...
Làm gì có ai dám bảo đảm nàng thật sự không rung động chút nào với Mộ Bạch?
Hắn thu lại ánh mắt, mím đôi môi mỏng, luồng khí phát ra quanh thân càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Hắn không hất tay mình ra, điều này khiến Sở Vi Vân càng cảm thấy yên tâm hơn, khó khăn lắm nàng ta mới chịu buông tay, một tiếng ''thịch'' vang lên trong đại điện, nàng ta quỳ xuống đất.
''Điện hạ, Vân Nhi và Dạ ca ca từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thật ra Vân Nhi... sớm đã là người của huynh ấy rồi.''
Nàng ta cụp mắt cúi đầu, gương mặt vì thẹn thùng mà ửng hồng.
''Bệ hạ, Vân Nhi cầu xin người tác thành cho con được ở bên cạnh Dạ ca ca.''
Ý của tiểu điện hạ là muốn Bệ hạ đồng ý ban hôn cho hai người họ.
Mặc dù Phong Ly Dạ là thế tử của nước Sở, nhưng chỉ cần Nam Khánh chủ động giảng hòa với đế vương nước Sở thì họ cũng sẽ đồng ý.
Hai nước hòa thuận mới chính là kim bài miễn chiến lâu dài nhất.
Nước Sở mấy năm gần đây bị Bắc Tần và Bắc Tấn quấy nhiễu, trước mắt không thể đắc tội với Nam Tấn được.
Chỉ cần Bệ hạ cho gửi thư thỉnh hôn tới thì hoàng đế nước Sở chắc chắn không có lý do gì để từ chối.
Như này là muốn quyết định hôn sự cho bọn họ rồi phải không?
Không ai ngờ được lúc này Sở Vi Vân lại nói: ''Bệ hạ, nếu Tam hoàng tử và Cửu công chúa đã tâm đầu ý hợp đến vậy, chi bằng Vân Nhi cầu xin Bệ hạ ban hôn cho hai người bọn họ, để người có lòng cuối cùng cũng thuộc về nhau.''
Khóe mắt nàng ta hiện lên ý cười: ''Như vậy, mối quan hệ giữa Nam Tấn chúng ta và nước Sở sẽ càng thêm tốt đẹp, hai bên đều được quốc thái dân an rồi!''