Nam Khánh cho triệu người cả đêm.
Nam Dương, cùng với bảy vị nghĩa tử, nghĩa nữ của bà ta.
Cả Phong Ly Dạ, Sở Vi Vân và Sở Khuynh Ca cũng bị mời tới.
Trong đại điện, bầu không khí trở nên nặng nề, đến nỗi khiến tất cả mọi người hít thở cũng cảm thấy thật khó khăn.
Sắc mặt Nam Khánh u ám, giữa hai hàng lông mày không còn vẻ hiền từ như ngày thường.
Các khách nhân có mặt trong điện cũng có nghe nói qua chuyện đêm qua có thích khách xông vào điện Vô Trần, nhưng họ cũng không biết sự tình cụ thể ra sao.
''Khụ.'' Một tiếng ho nhẹ vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong đại điện.
Phong Ly Dạ trải qua một trận ốm nặng, mặc dù đã nghỉ ngơi vài ngày nhưng sắc mặt vẫn khá nhợt nhạt.
Sở Vi Vân hơi sốt ruột: ''Dạ ca ca, huynh... ổn chứ?''
Phong Ly Dạ không đáp lời, lại ho hai tiếng nữa.
Cách đó không xa, Mộ Bạch và Sở Khuynh Ca đang đứng cùng một chỗ với nhau.
Mái tóc của Sở Khuynh Ca vẫn còn hơi rối, xem ra đã được sửa sang lại, nhưng so với bình thường lại có vài phần xinh đẹp hoang dã hơn một chút.
Nhất là y sam của nàng, hiện giờ đang vô cùng xộc xệch, có chỗ còn nhăn nhăn nhúm nhúm.
Điều khiến người ta chú ý nhất là trên cổ nàng bỗng dưng lại có một vệt màu đỏ.
Người từng trải vừa nhìn đã biết ngay, vệt đỏ kia chính là do nam tử lưu lại.
Hàn Thượng Cung ghé sát tai nói mấy câu với Nam Khánh, con ngươi Nam Khánh lập tức giãn ra, đồng thời, bà ta nhìn sang chỗ Sở Khuynh Ca và Mộ Bạch.
Ngay sau đó, bà ta mới lãnh đạm nói: ''Hai ngươi quen nhau sao?''
Mộ Bạch bước lên trên một bước, khom lưng đáp: ''Con và Khuynh Nhi đã quen nhau từ khi ở nước Sở, đã từng... sống chung với nhau.''
''Cái gì?''
Nam Dương sa sầm mặt mày, nàng ta nhìn chằm chằm vào mái tóc hơi rối của Mộ Bạch.
''Ngươi và Cửu công chúa...''
''Xin lỗi, mẫu thân, hài nhi vừa trở về, chưa kịp kể chuyện đó cho người nghe.''
''Từng sống chung với nhau, là có ý gì?'' Hàn Thượng Cung hỏi thay cho Nam Khánh.
Thật ra Bệ hạ có ý muốn tác thành cho Tam hoàng tử và Cửu công chúa.
Bệ hạ rất yêu quý Sở Khuynh Ca, trong số rất nhiều các hoàng tử, Tam hoàng tử cũng là người đẹp nhất.
Có lúc Sở Khuynh Ca và Mộ Bạch chỉ vô tình bông đùa vài câu nhưng lại nói trúng tâm tư, suy nghĩ của Nam Khánh.
Nam Khánh rất muốn giữ Sở Khuynh Ca ở lại bên cạnh mình, cho nên, nếu Mộ Bạch đẹp trai có thể có được trái tim của nàng thì quả là tốt đẹp.
Sở Khuynh Ca liếc nhìn Nam Khánh, trước khi Mộ Bạch kịp mở lời thì nàng đã lên tiếng trước: ''Ta từng được gả cho Ly thế tử, nhưng thế tử lại không có tình cảm gì với ta. Sau khi được gả vào phủ Quốc Công, Thế tử gia và người trong đó cứ liên tục làm khó ta.''
''Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở nước Sở ta, dân chúng khắp nơi, không ai là không biết.''
Nam Khánh nghe xong bèn liếc Hàn Thượng Cung một cái.
Hàn Thượng Cung gật đầu.
Đương nhiên bà ta sẽ đi nghe ngóng kỹ lưỡng về người mà Bệ hạ muốn giữ lại bên mình rồi.
Hàn Thượng Cung nói: ''Trước khi Thế tử gia và Cửu công chúa tới Nam Tấn, hai người họ đã hòa ly rồi.''
Sở Khuynh Ca lại nói: ''Ta đã phải trải qua những tháng ngày cô đơn lạnh lẽo trong phủ Quốc Công, nhờ có Mộ Bạch vẫn luôn bên cạnh bầu bạn, ta và hắn vốn chỉ là tình cờ gặp nhau, ai ngờ về sau... lâu ngày lại nảy sinh tình cảm.''
Cách đó không xa, sắc mặt Phong Ly Dạ vẫn bình thản như nước, gương mặt anh tuấn không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Giống như mọi chuyện bọn họ đang nói đến, chẳng liên quan chút nào tới hắn.
Nam Khánh lại liếc hắn một cái rồi mới nhìn sang Mộ Bạch và Sở Khuynh Ca.
Vốn dĩ đó là kết quả mình đã lường trước, nhưng sau khi nghe xong, trong bầu không khí như thế này, trong lòng Nam Khánh cũng không tài nào vui vẻ được.
Hàn Thượng Cung thì thầm vào tai bà ta mấy câu, chỉ thấy sắc mặt Nam Khánh càng lúc càng ảm đạm, khó coi.
Cuối cùng, bà ta nhìn Phong Ly Dạ bằng ánh mắt sắc sảo.
''Thế tử gia, tối hôm nay ngươi không ở lại trong tẩm cung của mình mà lại đi đâu vậy?''