Lam Vũ cũng sẽ không đi, nói cái gì cũng không đồng ý đi.
“Công chúa, ta chỉ có người là người thân!”
Cho dù công chúa không thừa nhận, nhưng với Lam Vũ mà nói, công chúa chính là người nhà của hắn ta.
Người nhà duy nhất của hắn ta.
“Ta muốn cùng sống cùng chết với người!”
Thất Xảo ngồi một bên, đong đưa hai chân, chỉ yên tĩnh nhìn chủ tớ hai người bọn họ.
Làm giống như muốn sinh ly tử biệt vậy, khiến cho lòng nàng ta… Cũng thấy khó chịu.
Buồn nao nao.
Sở Khuynh Ca lại cong môi cười: “Ngươi đang nói đùa cái gì vậy? Ta ở chỗ này rất tốt, cái gì mà đòi chết đòi sống?”
“Mục Uyên đã bị người đuổi đi rồi!” Đừng tưởng rằng hắn ta không biết gì.
Lúc Mục Uyên rời đi, cả người tràn ngập khí lạnh, còn có… Tuyệt vọng, hắn ta nhìn thấy rất rõ.
“Công chúa, ta không đi, có đánh chết ta cũng không đi! Mặc kệ người nói cái gì, dù sao, ta cũng sẽ không rời đi, người đánh hay mắng ta thì cũng đều như thế!” Sở Khuynh Ca đỡ trán, hơi bất đắc dĩ.
Cái tên này, ngày bình thường trông không có gì, cứ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ, khi bướng bỉnh lại có thể trâu bò tới vậy.
“Ta nói này, ta không phải đuổi ngươi đi, ta có việc quan trọng cần ngươi và Thất Xảo cùng đi làm.”
“Sau đó người sẽ ở lại nơi này một mình, đối mặt với nguy hiểm phải không?”
Lần này, Lam Vũ quyết tâm dù thế nào cũng không đi!
“Công chúa, người muốn đuổi ta đi trừ khi người gϊếŧ ta.”
“…”
Cuối cùng Sở Khuynh Ca nhìn sang Thất Xảo: “Ta cho ngươi tiền…”
“Không có công thì không thể nhận thưởng, tự nhiên cho ta tiền, ta khinh, không cần.” Thất Xảo hừ lạnh.
Một ngày làm chủ thì vẫn sẽ là chủ, ít nhất là lúc này nàng ta vẫn còn cầm tiền công của nàng đưa.
Vô duyên vô cớ cầm tiền của nàng rồi rời đi, loại chuyện như vậy, nàng ta không làm được! Sở Khuynh Ca suýt bị nàng ta chọc cười!
“Nếu không phải ngươi lấy trộm tiền của ta, khi ngươi nói như vậy thì ta thật sự tin đó.”
“Người!” Thất Xảo trừng mắt với nàng, tức chết mà! Người này, sao lại không thể quên chuyện ngày đó chứ?
Bây giờ không phải là tới để đòi nợ đó chứ? Tiền ngày đó, nàng còn muốn gộp chung với tiền công của nàng ta đó!
Nói trộm thì cũng không tính được.
“Tùy người muốn nói thế nào, dù sao ta cũng không quan tâm, sẽ không bị người chọc cho nổi giận đâu.” Thất Xảo chán chường nói.
Sở Khuynh Ca nhếch môi, hai người này, Lam Vũ đánh chết không đi thì nàng còn có thể hiểu được, nhưng sao nha đầu này dù chết cũng không đi là do đâu?
Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà.
“Công chúa, cầu xin người, nói cho ta biết, rốt cuộc là người muốn làm gì?” Bây giờ trong lòng Lam Vũ rất hoảng. Xảo Nhi đã không có ở đây, công chúa chính là người thân duy nhất của hắn ta, hắn ta thật sự sợ công chúa tự mình mạo hiểm, không chịu nói gì với bọn họ.
Giống như đêm đó vậy!
“Không có gì, ta nghi ngờ hậu viện điện Vô Trần đang giam giữ một người vô cùng quan trọng.”
Đã đuổi không đi, không bằng cứ thẳng thắng nói về việc này vậy.
Nàng thở ra một hơi, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Ta hy vọng người kia là Nam Tinh.”
“Cái gì?” Thất Xảo chợt nhảy dựng khỏi ghế, trừng mắt với Khuynh Ca, đôi mắt mở lớn như chuông đồng.
“Điện hạ… Nam… Nam Nam Nam… Nam… Tinh?”
Ở tại Nam Tấn, cái tên Nam Tinh là không ai không biết!
Có lẽ lúc Nam Tinh qua đời, nàng ta vẫn còn là đứa nhỏ chưa biết gì, nhưng mà Nam Tinh đó!
Trưởng thành rồi thì nghe tới nhiều hơn!
Ở tại Nam Tấn, Nam Tinh thực sự là một thần thoại! Lúc trước, tộc Mãng làm loạn, Nam Tinh chỉ dùng có vài trăm người mà đã bình định hơn nửa khu vực biên giới Nam Tấn!
Điện hạ Nam Tinh còn dạy mọi người trồng một loại lúa mới, giúp ruộng đồng tạo ra được sản lượng đáng kinh ngạc!
Thậm chí Nam Tinh còn thu phục được sơn tặc ở vài đỉnh núi trong vùng Hồ Lang Sơn, bây giờ những sơn tặc kia đã không còn đi cướp bóc nữa, thậm chí còn tưởng rằng họ là thương nhân!
Nam Tinh thật sự rất thần kỳ!
Nhưng mà nàng lại nói rằng, ở hậu viện điện Vô Trần lại giam giữ điện hạ Nam Tinh đã sớm hương tiêu ngọc vẫn?
Làm sao có thể chứ?